“Không có. Hai chị đều là thần tượng của em.” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp mặt, lấy lòng nói.
Hoắc Tương và Tôn Tư Đồng đều vui vẻ cười rộ lên.
“Người kia ngày ngày đi moi tim người ta, chị không cần phải sùng bái.” Hoắc Tương kéo Tề Mẫn Mẫn qua, cười nói.
“Đi chết đi!” Tôn Tư Đồng hờn dỗi đánh Hoắc Tương một cái, “Con người này đúng là há miệng ngàn năm cũng không hết nọc độc.”
“Đó là hiểu biết hơn chứ!” Hoắc Tương một tay ôm Tề Mẫn Mẫn, một tay bá cổ Tôn Tư Đồng, nhỏ giọng hỏi, “Vậy em rể của chị làm nghề gì vậy?”
“Anh ấy? Giống em. Cũng là moi tim! Chúng em là chủ nhiệm khoa.” Tôn Tư Đồng vẻ mặt hạnh phúc nhìn thoáng qua Lý Nham.
“Không ngờ con người này lại có nhãn quang như vậy! Khá! Có tiến bộ!” Hoắc Tương trêu chọc tròn mắt nhìn Tôn Tư Đồng, “Mới không lâu trước đây em thầm thích ai đó cũng rất xấu hổ không dám mở miệng.”
“Tiểu Tương Tử! Có thể không nói về chuyện trước đây được không?” Tôn Tư Đồng nhéo thắt lưng Hoắc Tương kháng nghị.
“Ha ha! Tư Đồng của chúng ta không con là con vịt xấu xí ngày xưa nữa, đã lột xác thành công chúa thiên nga rồi.” Hoắc Tương cười nói.
“Chị đang khen em sao?” Tôn Tư Đồng không thể tin nổi nhìn Hoắc Tương.
Trước kia khi gặp mặt, chị ấy không ngừng trêu chọc cô là vịt con xấu xí.
“Tuyệt đối chính xác!” Hoắc Tương tay ôm nắm tay làm động tác bái phục đi qua.
“Em còn chưa mổ bụng chị đã tự phá bụng rồi, chính chị tự dâng tim lên cho em đấy nhé! Nham hiểm!” Tôn Tư Đồng véo véo má Hoắc Tương, cười nói.
Tề Mẫn Mẫn nghe Hoắc Tương và Tôn Tư Đồng đấu võ miệng, đặc biệt vui vẻ.
Hai người tuy rằng trong lời nói không có chút thân thiện nào, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được rõ ràng là tình cảm của bọn họ không tồi.
Thế này mới gọi là chị em tình thâm! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cho dù có chế nhạo nhau, nhưng cũng rất yêu thương nhau!
Không giống cô và Tề Lạc.
Nhớ tới mẹ con Dương Nguyệt Quyên, cô liền hận đến nghiến răng.
Hoắc trì Viễn đi tới, ‘cướp’ Tề Mẫn Mẫn trong tay Hoắc Tương:”Anh đưa Tề Mẫn Mẫn lên lầu thay quần áo, mọi người không cần chờ bọn anh. Ăn cơm trước đi.”
“Không có việc gì. Trưa ăn nhiều nên giờ chưa đói. Bọn em chờ hai người.” Tôn Tư Đồng lập tức cười nói.
“Vậy bọn anh sẽ tranh thủ nhanh nhanh một chút.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền ôm Tề Mẫn Mẫn đi lên lầu.
Trong phòng, Tề Mẫn Mẫn thay một bộ quần áo màu hồng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, hỏi Hoắc trì Viễn vừa đi ra từ nhà tắm:” Hoắc trì Viễn, ban nãy dượng nói gì với anh vậy?”
“Chuyện của Ưng Mẫn. Người nhà người chét đã đồng ý giải quyết riêng.” Hoắc trì Viễn đi tới giúp Tề Mẫn Mẫn mặc thêm áo lông, thản nhiên cười nói.