Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 828


Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo đứng trước cửa nhà trọ của Vương Giai Tuệ, nhẹ nhàng gõ cửa, không nghe thấy tiếng gì, cô mở tay nắm, phát hiện cửa không hề khóa.


Tề Mẫn Mẫn đi vào trước: “Giai Tuệ, mình và lớp trưởng đến thăm bạn nè!”


Cô thấy Hoắc Nhiên đang ôm Vương Giai Tuệ từ nhà vệ sinh ra, kinh ngạc trừng mắt: “Anh Hoắc Nhiên? Sao anh lại ở đây?”


Hoắc Nhiên đặt Vương Giai Tuệ lên xe lăn, cười nói: “Hôm nay em tan làm sớm nên qua đây xem bệnh nhân như thế nào thôi!”


“Lang trung giang hộ có tâm địa tốt nha!!” Tề Mẫn Mẫn cười trêu chọc, “Còn nhớ rõ bệnh nhân của anh nữa!”


“Chị cũng gọi em là lang trung giang hồ sao? Lần sau nếu bị sốt còn gọi em đến em sẽ chỉnh cho chị một trận!” Hoắc Nhiên hung ác nói.


“Đừng mà! Anh Hoắc Nhiên lợi hại nhất!” Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay Hoắc Nhiên, lấy lòng nói.


Ninh Hạo hờ hững nhìn Hoắc Nhiên rồi đi đến trước mặt Vương Giai Tuệ, quan tâm hỏi: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”


Vương Giai Tuệ vội vàng nịu chặt quần áo, gật đầu: “Sao hai bạn lại tới?”


“Hôm nay được nghỉ tiết cuối cho nên đến thăm bạn! Tề Mẫn Mẫn vẫn lo lắng cho vết thương của bạn!” Ninh Hạo mỉm cười.


Tề Mẫn Mẫn nghe thấy Ninh Hạo nói vậy thì buông Hoắc Nhiên ra, ngồi xổm xuống trước mặt Vương Giai Tuệ, đau lòng nói: “Giai Tuệ, có đau không? Bạn gầy nhiều quá!”


“Đúng lúc giảm béo nha!” Vương Giai Tuệ cười nói.


“Anh Hoắc Nhiên, vết thương ở chân Giai Tuệ không có vấn đề gì chứ?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu hỏi Hoắc Nhiên.


“Tuy em là lang băm nhưng nối xương là sở trường đó! Yên tâm đi!” Hoắc Nhiên vô ngực, “Chị dâu nhỏ à, mọi người ở lại chơi với Giai Tuệ, em đi mua cho cô ấy lọ thuốc!”


“Anh đi đi!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu.


Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên đầy phức tạp: “Lần sau…… anh tới thì mang qua cho tôi là được. Không cần phải bây giờ đi mua đâu!”


“Không phải chị dâu nhỏ cũng ở đây sao? Lát nữa em thay anh trai mời mọi người ăn cơm!” Hoắc Nhiên cười trả lời.


Ninh Hạo nghe Hoắc Nhiên nói vậy, không thể hiện gì nhiều nhưng môi hơi tái nhợt.


Đây là Hoắc Nhiên đang cảnh cáo cậu Tề Mẫn Mẫn là người của Hoắc trì Viễn sao?


Cậu biết từ lâu rồi!


Biết Tề Mẫn Mẫn chỉ quan tâm đến Hoắc trì Viễn, cậu cũng không thổ lộ. Cậu chỉ là cái bóng ở bên cạnh cô được rồi.


“Anh không đi hẹn hò sao?” Tề Mẫn Mẫn nửa đùa nửa thật nói với Hoắc Nhiên.


“Chị dâu nhỏ à, mấy cô gái của em đều bị anh trai dọa mất!” Hoắc Nhiên cười toét miệng, “Chẳng có ai chịu hẹn hò với em cả. Về nhà, chị phải đi cùng, khiếu nại cho em, đừng nửa đêm gọi điện cho em nữa!”


“Anh ấy lại gọi điện cho anh à?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc cười hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK