Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 548


Hơn nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp, cô lại gây ra họa lớn như vậy.


…..


Hoắc trì Viễn tắm rửa xong, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang ăn quả anh đào, liền ngồi bên cạnh cô nói:”Quả anh đào tuy ngọt, nhưng cũng không thể ăn nhiều, sẽ bị đầy bụng.”


Tề Mẫn Mẫn cầm một quả anh đào nhét vào miệng Hoắc trì Viễn, khẽ cười nói:”Biết rồi!”


Hoắc trì Viễn dùng đầu lưỡi liếm ngón tay Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc cười nói:”Rất ngọt!”


Tề Mẫn Mẫn rụt nhanh tay về, làm bộ rùng mình:”Gió lạnh từ chỗ nào vậy? Làm em nổi hết cả da gà.”


Hoắc trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn lên sô pha, bịt miệng cô lại cười nói:”Gió lạnh ở đây này!”


Tề Mẫn Mẫn ở dưới thân Hoắc trì Viễn cười khanh khách, không ngừng né tránh nụ hôn của Hoắc trì Viễn:”Đừng! Anh đừng thổi vào cổ em nữa! Buồn lắm!”


“Anh muốn ăn…quả anh đào.” Hoắc trì Viễn túm chặt hai tay Tề Mẫn Mẫn, bá đạo hôn lên cánh môi còn vương vị anh đào của cô, quyện vào môi cô mút thật mạnh.


Đúng lúc Hoắc trì Viễn siết lấy hông Tề Mẫn Mẫn, muốn thuận thế tiến tới thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ho khan.


Hoắc trì Viễn lập tức đứng dậy, giúp cô sửa sang lại quần áo.


“Hoắc tổng, có người tìm thiếu phu nhân.” Người bảo vệ đang đứng trước cánh cửa bằng thủy tinh, kính cần cúi đầu thông báo.


“Ai tìm tôi?” Tề Mẫn Mẫn ngồi thẳng người, kiêu ngạo hỏi.


Có lẽ bản tính trời sinh đã không thích giao du với người khác, bạn bè của cô ít đến đáng thương, thậm chí trừ Ninh Hạo là bạn từ nhỏ, cô đến một người bạn tri kỷ cũng không có. Cho nên muốn tìm cô ngoài Tề Lạc ra, chỉ e chính là người mới gây họa trong lớp kia.


“Cô gái kia nói tên là Vương Giai Tuệ!”“Vương Giai Tuệ?” Tề Mẫn Mẫn nhếch miệng cười trào phúng.


Nhanh như thế đã đến rồi?


Xem ra cô đã đánh trúng điểm yêu của Vương Giai Tuệ.


”Đi cùng cô gái đó còn có một vị phu nhân nói là mẹ của cô ấy!” Bảo vệ khẩn trương thêm một câu.


Tề Mẫn Mẫn quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc trì Viễn một cái, cười hỏi: “Anh muốn gặp hay không?”


Hoắc trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều cười nhẹ: “Tùy em!”


”Em muốn thử xem hai mẹ con họ có bao nhiêu thành ý!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu nói với bảo vệ, “Cho hai mẹ con họ vào!”


Sau khi bảo vệ rời đi, Tề Mẫn Mẫn ôm hông Hoắc trì Viễn, nói: “Hoắc trì Viễn, nếu biểu hiện của mẹ con họ thành khẩn thì anh để mẹ cô ta được phục chức đi! Em cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt. Bà ấy cũng là bà mẹ đơn thân, nuôi cô ta lớn cũng không dễ dàng!”


”Hiểu chuyện như vậy sao?” Hoắc trì Viễn hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, cười vui vẻ.


”Em cũng không muốn tiếp tục bị người khác hại, cũng không ác độc!


Tùy thuộc vào đối phương là ai thôi!” Tề Mẫn Mẫn nhăn mũi một chút.


”Như vậy là tốt! Thưởng phạt phân minh!” Hoắc trì Viễn vò rối tóc Tề Mẫn Mẫn.


Tề Mẫn Mẫn lập tức đẩy bàn tay to của Hoắc trì Viễn ra, bất mãn kháng nghị:“Anh làm rối tóc người ta như vậy bị người khác thấy còn tưởng rằng chúng ta vừa làm chuyện gì không thể cho người khác biết được đó!”


Hoắc trì Viễn bị lời của Tề Mẫn Mẫn chọc cười, càng xoa tóc Tề Mẫn Mẫn loạn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK