Trần Lương cười cười một chút:”Nếu muốn cảm ơn, thì chờ tôi diễn tập xong thì mời tôi một bữa.” Nói xong anh liền nhảy lên chiếc xe Jeep khởi động xe.
“Nhất định.” Hoắc Trì Viễn cười trả lời.
Tuy rằng Trần Lương không nói gì, anh cũng biết em gái mình đã gây ra nhiều phiền toái cho đối phương.
“Trần Lương….” Hoắc Tương đột nhiên mở miệng gọi Trần Lương.
Trần Lương nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Tương:”Còn có việc gì sao?”
“Làm sao anh biết chân tôi bị sái?” Hoắc Tương không hiểu nhìn Trần Lương.
“Từ lúc cô khập khiễng đi vào khu bom mìn.” Trần Lương nở nụ cười hiếm có.
Hoắc Tương không khỏi tán thưởng, khả năng quan sát của người đàn ông này không hề tầm thường. Người ta hay nói con mắt của một tiểu thuyết gia có thể nhìn thấu tất cả, nhưng Trần Lương xem ra còn độc hơn.
Anh không làm tiểu thuyết gia thật đáng tiếc.
“Chị Hoắc Tương, vết thương trên người chị làm sao rồi?” Tiếu Nhiêm nhìn thấy thật nhiều vết máu trên quần áo của Hoắc Tương, trên trán bị sưng một cục, liền đau lòng hỏi.
“Em bị trượt chân, từ trên núi ngã xuống. Xương không bị gãy.” Hoắc Tương bất đắc dĩ liếm môi.
“Tốt nhất cô nên về để cho vị chuyên gia khoa chỉnh hình kia xem cho.” Trần Lương nói xong liền phóng xe đi.
“Cái tên này! Hắn thực sự đã tra ra cả 8 đời tổ tông nhà chúng ta?” Cô Tương oán giận trừng mắt nhìn chiếc xe Jeep càng ngày càng xa, bất mãn nói.
“Em vào nhầm khu bom mìn, không gán cho em tội gián điệp đã may mắn lắm rồi. “ Hoắc Trì Viễn đi tới khẽ quát, “Về sau đi đâu phải xin phép anh.”
“Em không phải là trẻ con 3 tuổi. Anh đi quản vợ anh đi!” Hoắc Tương đảo cặp mắt trắng dã, bất mãn kháng nghị.
Cô tự do đã quen, không muốn bị người khác trông nom.
“Nếu lần này không gặp được Trần Lương thì em đúng là thê thảm! Có tự đi được không?” Hoắc Trì Viễn quan tâm hỏi.
“Vốn không nghiêm trọng như vậy, bị tên Trần Lương đó nó cho lại càng đau hơn.” Hoắc Tương chu miệng, thống khổ nhíu mày.
Hoắc Trì Viễn ôm lấy Hoắc Tương, mang giọng điệu người lớn tiếp tục khiển trách:”Đã không tự chăm sóc bản thân lại còn bắt chước người ta leo núi.”
“Làm sao em biết được ngọn núi này lại dốc như vậy chứ?” Hoắc Tương u oán chớp mắt mấy cái, “Anh, lần sau em sẽ mang đồ bảo hộ.”
“Lấy lý do không có đồ bảo hộ không phải hắn nói thì sẽ không bị nhìn ra. Anh cũng không giúp được em.” Hoắc Trì Viễn bá đạo nói xong liền bế Hoắc Tương đi về phía xe của mình.
“Xe của em vẫn dừng ở chỗ xuất phát.” Hoắc Tương bị bỏ vào tay lái phụ nói với Hoắc Trì Viễn.
“Đưa chìa khóa cho anh!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.
Hoắc Tương lấy chìa khóa trong ba lô ra đưa cho Hoắc Trì Viễn:”Chị dâu nhỏ sẽ lái xe sao?”