Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1330


Cô vĩnh viễn nhớ rõ hình ảnh kia.


Có lẽ bởi vì Tưởng Y Nhiên rất giống cô, cho nên cô còn sinh ra ảo giác người nằm đó là cô.


Cho nên, cô cực kỳ sợ hãi tai nạn xe cộ.


“Mỗi lần trên đường gặp phải tai nạn xe cộ, tôi lại nhớ đến chị Tưởng Y Nhiên, nhớ đến vụ tai nạn kia khiến cả người lạnh lẽo.”


“Ngày mai là sinh nhật cô ấy. Tôi đặc biệt làm một chiếc đĩa, ngày mai sẽ phát hành toàn thế giới để kỷ niệm!” Giọng nói của Hoắc Trì Viễn có chút khàn khàn, hốc mắt ửng đỏ.


Y Nhiên mà anh biết là diễn viên múa xinh đẹp, tài năng nhất, là kiệt tác của thượng đế.


Có lẽ, Thượng Đế cảm thấy cô ấy quá hoàn mỹ cho nên mới bắt cô ấy về chăng?


“Tôi cứ nghĩ rằng khi anh có Tề Mẫn Mẫn sẽ quên chị ấy!” Phùng Hân Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Hoắc Trì Viễn.


“Tưởng Y Nhiên chiếm cứ 23 năm ký ức của tôi, sao có thể quên chứ?” Hoắc Trì Viễn nhếch môi, trầm giọng nói.


“Hoắc Trì Viễn, có lẽ tôi là con gái nên mẫn cảm hơn một chút. Tôi không có ý kiến về chuyện anh phát hành đĩa quay các bài múa của chị Tưởng Y Nhiên. Nhưng mà, anh đã nghĩ đến cảm nhận của Tề Mẫn Mẫn chưa?” Phùng Hân Nhiên có chút lo lắng nhìn Hoắc Trì Viễn.


Dù sao, chị cũng mất rồi nhưng Hoắc Trì Viễn vẫn còn phải sống tiếp.


Còn sống dù sao cũng tốt hơn là chết!


Hoắc Trì Viễn nhíu mày, tiếp tục trầm mặc.


Cảm nhận của Tề Mẫn Mẫn???


Quả thật anh chưa hề suy nghĩ đến.


Anh vẫn cho rằng kỷ ức là một chuyện khác không nghĩ rằng Tề Mẫn Mẫn sẽ khó chịu.


“Thẳng thắn nói với cô ấy một chút. Cho dù cô gái rộng lượng như thế nào biết chồng mình nhớ thương người trước như vậy cũng sẽ đau lòng!” Phùng Hân Nhiên thật lòng khuyên nhủ. “Cô ấy là vợ anh, tất cả quyết định của anh nên nói với cô ấy một tiếng. Trong hôn nhân không thể có bất cứ sự giấu diếm và lừa dối nào!”


“Hân Nhiên, cô là một cô gái tốt! Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn thật lòng cảm kích nhìn Phùng Hân Nhiên.


Anh phát hiện tính cách của Phùng Hân Nhiên rất giống với Tưởng Y Nhiên, thiện lương, mẫn cảm.


“Tôi hi vọng anh có thể thoát khỏi bóng ma vụ tai nạn năm đó, hạnh phúc sống tiếp! Tôi cảm thấy chị cũng hi vọng vậy!” Phùng Hân Nhiên vui vẻ cười nói.


“Tối nay trở về, tôi sẽ giải thích với Tiểu Nhiễm!” Hoắc Trì Viễn nắm chặt vô lăng, nói.


Đối với cái chết của Tưởng Y Nhiên, Tiểu Nhiễm vẫn rất áy náy cho nên nếu biết anh phát hành đĩa các bài múa của Tưởng Y Nhiên, cho dù đau lòng thế nào cô cũng không nói gì.


Anh không đủ yêu Tiểu Nhiễm hay vẫn quá yêu Tưởng Y Nhiên???


Vậy mà anh chỉ chú tâm đến việc phát hành đĩa để cho cả thế giới này biết tài năng, kỹ thuật múa tuyệt vời của Tưởng Y Nhiên mà không quan tâm đến cảm nhận của Tiểu Nhiễm.


Tiễn Phùng Hân về khách sạn, Hoắc Trì Viễn cùng Tô Hoán hàn huyên hai câu liền rời đi.


Ra thang máy, mới vừa đi đến đại sảnh, anh liền nghe thấy có người gọi tên mình.


Quay đầu, anh liền nhìn thấy Lục An Bình đã lâu không gặp.


Anh lễ phép gật đầu một cái: “Đã lâu không gặp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK