“Trả Nhã Lam cho ông sao?” Dương Nguyệt Quyên cười lạnh một tiếng, “Được! Ông cũng chết đi, tiếp tục ân ái với cô ta dưới lòng đất đó! Tôi muốn tiền của ông!”
“Bà!” Tề Bằng Trình tức giận thổ huyết, “Bà, bà…..người đàn bà…..ác độc!”
“Ba, ba! Ba sao vậy? Sao ba ho ra máu?” Tề Lạc chạy tới đỡ lấy Tề Bằng Trình, vừa khóc vừa lo lắng hỏi.
“Báo…..báo cảnh sát…..” Vẻ mặt Tề Bằng Trình trắng xanh nói, “Tao muốn để cho bà ta sống cả đời…..trong ngục tù…..”
“Ông đừng nằm mơ!” Dương Nguyệt Quyên đứng trước mặt Tề Bằng Trình, ngạo mạn nói, “Tề Lạc là con gái tôi, không có quan hệ gì với ông cả. Ông cảm thấy con bé sẽ nghe lời người ba trên danh nghĩa như ông sao?”
Nghe Dương Nguyệt Quyên nói vậy, Tề Bằng Trình lại phun một ngụm máu tươi.
Ông quỳ trên mặt đất, thống khổ, đau đớn đã không còn cảm giác gì.
Đây là do ông dẫn sói vào nhà!
Ông nuôi con gái cho tình nhân và người khác, lại còn hại mình nhà tan cửa nát.
Ông có lỗi với Nhã Lam, có lỗi với Tề Mẫn Mẫn!
Nghiệp chướng của ông quá nặng nề!
Miệng không ngừng trào máu, ông chỉ vào Dương Nguyệt Quyên phẫn nộ quát: “Cút! Mang con gái bà cút cho tôi!”
“Tề Bằng Trình, giữ sức lực một chút. Tôi rủ lòng từ bi, gọi 120 giúp ông. Tuy Tề Lạc không phải là con gái ông nhưng cũng cùng họ Tề. Ông hay chăm sóc nó cho tôi!” Dương Nguyệt Quyên lấy điện thoại di động, vừa bấm số, vừa cười âm hiểm.
“Cút! Bà cút cho tôi!” Tề Bằng Trình dùng toàn bộ sức lực, rống lên.
Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng liếc Tề Bằng Trình, nói điện thoại: “Là nhà tang lễ sao? Chỗ chúng tôi cần một chiếc xe. Được, địa chỉ là…..”
Nhà tang lễ?
Dương Nguyệt Quyên đây là muốn trọc ông tức chết sao?
Tề Bằng Trình vô cùng phẫn nộ.
Bà ta là muốn tạo cho ông một cái chết tự nhiên, sau đó vơ vét hết chỗ bất động sản kia?
Lúc trước ông không nên lập ra cái di chúc kia!
Nếu tập đoàn Bằng Trình bị bà ta vét sạch, ông sẽ không thể lưu lại cho tiểu Nhiễm bất cứ cái gì, mà những bất động sản kia chính là lúc trước ông nhân từ ký xuống
Dương Nguyệt Quyên này thật đủ ngoan độc!
Bà ta là muốn ôm tất cả làm tài sản riêng!
Tề Bằng Trình khó thở liền té xỉu trên trên đất.
Dương Nguyệt Quyên dùng giày cao gót đá ông mấy cái, thấy ông cũng không có phản ứng, liền giơ tay đến trước mũi ông. Bà ta lạnh lùng nở nụ cười: “Ông sợ tôi độc chết ông, lại không có dự đoán được sẽ bị tôi chọc cho tức chết.Đây chỉ có thể trách chính ông khí tiết không đủ!”
“Mẹ… Ba chết rồi sao?” Tề Lạc sợ hãi trốn ở đằng sau Dương nguyệt Quyên, khẩn trương hỏi.