“Nhớ anh vậy sao?” Hoắc Trì Viễn bị đùa giỡn liền nở nụ cười.
Anh ngồi lại trên giường, nhàn nhã vắt hai chân lên.
“Nhớ chứ! Anh đi một tháng, em liền nhớ anh một tháng.” Tề Mẫn Mẫn thở dài một hơi.
“Có thành thật uống thuốc hay không?” Hoắc Trì Viễn lau lau tóc, quan tâm hỏi han.
“Có! Em vô cùng thành thực!” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương lấy lòng cười nói.
“Thành thực? Vậy mà hôm nay anh lại nghe dì Lưu nói có người đổ hết thuốc vào chậu hoa đấy?” Hoắc Trì Viễn nhẹ trách mắng.”Không ngoan sao?”
“Không có kẹo ăn.Thuốc quá đắng.” Tề Mẫn Mẫn quệt miệng nhỏ.
Nếu Hoắc Trì Viễn ở bên cạnh, có anh dỗ giành, thuốc có đắng mấy cô cũng sẽ nuốt xuống. Nhưng anh lại không có ở bên, thuốc kia liền đắng hơn một phần, quả thực khó có thể nuốt xuống được.
“Không có?Để ngày mai anh bảo Lynda mang qua.” Hoắc Trì Viễn lập tức đau lòng nói.
Lúc anh đi đã mua một bịch lớn kẹo hoa quả cùng chocolate rồi, không nghĩ tới cô lại ăn nhanh như vậy.
Là thuốc quá đắng, hay là do cô quá tham ăn kẹo đây?
“Em muốn chính tay anh mang về cho em!” Tề Mẫn Mẫn sầu não nói.”Có đường hay không thuốc vẫn cứ đắng. Chỉ có anh ở đây, em mới có thể nuốt được thuốc đắng như vậy.”
“Ngoan. Thành phố B là nơi cuối cùng trong chuyến công tác này. Hai ngày nữa anh liền về.” Hoắc Trì Viễn ôn nhu dỗ Tề Mẫn Mẫn.
“Thật? Không gạt em chứ?” Tuy Tề Mẫn Mẫn đã biết lịch trình của Hoắc Trì Viễn qua lời Lynda nói, nhưng sau khi nghe chính miệng anh nói ra, cô vẫn thấy hưng phấn đến nhảy dựng lên.
Có lẽ là bởi vì quá hưng phấn mà cô liền ngã từ trên giường xuống, cái trán đụng vào góc giường.
Hoắc Trì Viễn ở đầu bên kia nghe được một hồi tiếng” bang, bang, bịch”, lập tức nhảy dựng lên: “Nha đầu, sao vậy?”
Tề Mẫn Mẫn ôm cái trán, tự giễu nói: “Đắc ý vênh váo quá, liền rơi xuống đất rồi. Đầu giường quá cứng! Đau quá!”
“Ngu ngốc!” Hoắc Trì Viễn vừa nóng vừa giận, “Đó là giường mạ vàng đấy, em có biết không! Đầu em có cứng như đá va vào cũng sẽ thấy đau!”
“Lần sau sẽ không dám nữa.” Tề Mẫn Mẫn thè lưỡi.
Hoắc Trì Viễn thở dài, đau lòng hỏi: “Rất đau sao? Bảo dì Lưu lấy chút dầu vừng thoa cho em.”
“Uh`m.” Tề Mẫn Mẫn dung tay chạm chạm vào cái trán bị thương, lập tức đau đến khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh.
“Em…. Bộ dáng này, bảo anh có thể làm sao yên tâm đi công tác đây?” Hoắc Trì Viễn chỉ có thể thở dài, rồi lại thở dài, nhưng chẳng có cách nào xuyên qua đầu dây bên kia để an ủi Tề Mẫn Mẫn được.
“Kỳ thật cũng không đau lắm. Là em quá yếu ớt. Em đi tìm dì Lưu lấy dầu vừng.” Tề Mẫn Mẫn vì để cho Hoắc Trì Viễn yên tâm, liền lập tức cười nói.
“Trở về mở video call, anh muốn xem vết thương của em.”
“Không cần đâu. Anh ngủ đi! hai ngày nữa trở lại rồi, đừng có dính người như vậy!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Video call!
Cô mới không cần!
Nếu anh nhìn thấy cái trán của cô sưng vù một tảng, anh còn có thể ở lại thành phố B sao? Chỉ sợ là sẽ suốt đêm bay về đây mất.
Cô mới không cần làm con riêng của anh.
Tề Mẫn Mẫn xuống lầu, liền không quấy rầy dì Lưu, mà tự mình vào phòng bếp, tìm lọ dầu vừng bôi vào cái trán bị thương, sau đó nhịn đau quay trở lại phòng ngủ.
Điện thoại không ngừng lóe sáng nhắc nhở cô Hoắc Trì Viễn vẫn đang gọi đến muốn xem vết thương của cô.
Cô ngoan độc quyết tâm không để ý tới.
Hoắc Trì Viễn đành gọi điện thoại qua: “Nha đầu, em không nhận video call, anh liền lên máy bay trở về.”