“Hai người… Khi nào thì…” Lý Nham chỉ chỉ Tề Mẫn Mẫn cùng Tưởng phu nhân, nghi hoặc nhìn về phía cha vợ.
Tôn Kiên cười nói: “Là con quá chuyên chú, không thấy được một màn vô cùng đặc sắc này.”
Thời điểm Lý Nham khâu vết thương cho Hoắc Trì Viễn, đặc biệt chuyên tâm, đây là quả thực là một bác sĩ kiệt suất, có đầy đủ năng lực cùng phẩm chất.
Thái sơn có sập xuống, mặt cũng không biến sắc, con nai có đột nhiên xuất hiện trước mặt, mắt cũng không buồn nháy.
Ông thực sự càng ngày lại càng vừa lòng người con rể này.
Ví như Lý Nham không có ưu tú như vậy, đứa con gái truyền thống của ông cũng sẽ không chạy ngược đến thành phố T để truy đuổi.
“Xem ra con đã bỏ lỡ quá nhiều rồi.” Lý Nham nhếch nhếch miệng, vui mừng nở nụ cười.
Buổi nói chuyện hôm nay đã kích thích đến Tưởng phu nhân, khiến bí mật bấy lâu nay chôn chặt trong lòng bà cũng được hé lộ, bà suýt chút nữa vì hối hận mà sụp đổ. Nhưng cũng nhờ khơi gợi lại nỗi đau của bà mới giúp cho bà đối diện được với tất cả, tốt, xấu, tội ác, yêu, hận…
Việc này thực sự không dễ dàng gì.
“Sắc trời cũng không còn sớm, Tiểu Viễn, con nhanh đưa Tiểu Nhiễm trở về nghỉ ngơi. Lão Cố, ông cũng trở về đi. Chu Cầm cùng bác gái không biết sẽ nhắc tới tôi như thế nào đây.” Tưởng phu nhân cười nói.
“Con nói rốt cuộc Khiết Nghi cũng nghĩ thông suốt rồi hả? Tha thứ Tề Mẫn Mẫn rồi hả?” Mọi người đem tin tức tốt lành nói cho Chu Cầm, cô không thể tin được trừng to mắt.
“Vâng, mẹ nuôi tha thứ cho con rồi.” Tề Mẫn Mẫn cảm động hàm chứa nước mắt.
“Thật tốt quá!” Chu Cầm đặc biệt cao hứng.
“Mẹ, đêm nay phải cảm ơn mẹ.” Tề Mẫn Mẫn rất thành khẩn nhìn Chu Cầm.
Hoắc Trì Viễn đi lên phía trước, ôm bả vai Tề Mẫn Mẫn, nói với mẹ: “Con cũng cần phải cảm ơn mẹ, là buổi nói chuyện của mẹ đã đánh thức bác gái, ngay từ đầu con chỉ sợ kích thích đến bác ấy.”
“Mẹ chỉ nói lời nói thật, được rồi, đi tắm rửa đi, mẹ đi hâm nóng thức ăn.” Chu Cầm cười nói.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Bà nội Hoắc cảm khái rơi vài giọt lện=.
“Mẹ, đây là chuyện tốt, mẹ khóc cái gì?” Cố Hoài Cẩn khẩn trương ở bên cạnh an ủi bà.
“Mẹ là cao hứng.” Bà nội Hoắc vừa khóc vừa cười.
Tôn Lợi ngồi xuống bên cạnh vợ, cười nói với bà: “Xem ra con rể của chúng ta không tồi!”
“Ba, lại vẫn cần ba nói sao? Nếu con gái ba không đuổi tới thành phố T thì có thể bắt được anh ấy sao?” Tôn Tư Đồng ôm cánh tay Tôn Lợi, đắc ý nói.
“Con gái lớn như vậy cũng không biết e lệ!” Cố Hoài Cẩn trêu chọc con gái.
Con rể tốt là tốt, cũng không thể treo trên môi được.. nếu như đối phương đắc ý vênh váo thì cũng không phải là chuyện tốt.
Bị Tôn Lợi khen ngợi không ngớt, Lý Nham bắt đầu ngại ngùng.
Anh gãi đầu, xấu hổ nói: “Ngược lại thì con cảm thấy chính mình bắt được một cô vợ xinh đẹp.”
Tôn Tư Đồng cười đến càng thêm ngọt ngào.
Hoắc Tương Bất mãn kháng nghị: “Lại thêm một đôi ân ái, các người có thể suy xét đến tâm tình của những người độc thân như chúng tôi được không? Anh, chị dâu nhỏ, Tư Đồng, em rể, các người bốn người ân ái, tôi lại gói các người lại, in chữ lên, ký gửi Liên Hợp Quốc đi!”