Ưng Mẫn có chút xấu hổ cúi đầu, yếu thế cắn môi.
Sau một lúc lâu, cô lại ngẩng lên, thanh lệ trong mắt có thêm chút khí thế.
“Tề Mẫn Mẫn, toi không biết rốt cuộc tôi đã đăc tội cô ở đâu, cô cứ như thế… nói móc tôi.” Ưng Mẫn chua xót nở nụ cười: “Dù sao cũng gần nhà, thêm một chút cũng không vấn đề gì.”
Nói xong, Ưng Mẫn xoay người, đi về phía bác sĩ Lý.
“Trong phòng hơi nóng, ra ngoài đi tản bộ với tôi.” Ưng Mẫn nhìn bác sĩ Lý, nhu nhược nói.
Thật ra người theo đuổi cô bên cạnh không ít, cô vẫn chưa đáp lại ai.
Đêm nay cô có chút bi thương.
Lúc Tề Mẫn Mẫn nói móc cô, Hoắc trì Viễn vậy mà đứng ở bên cạnh xem diễn trò, hoàn toàn không có ý giúp cô.
Trước mặt nhiều đồng nghiệp như thế, cô còn là chủ nhiệm, tất nhiên phải bắt lấy chiếc bè gỗ cứu vớt tôn nghiêm sắp bị sụp đổ của mình.
“Chỉ cần em muốn, anh nguyện ý.” Bác sĩ Lý cong cánh tay lên, chờ Ưng Mẫn tiến lên.
Ưng Mẫn cứng ngắc sống lưng đi qua, gắt gao ôm lấy cánh tay của anh.
Hoắc trì Viễn vẫn im lặng nhìn Ưng Mẫn và bác sĩ Lý rời đi, dáng vẻ đăm chiêu.
“Hoắc trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn túm tóc anh, áp vào bên lỗ tai của anh hỏi: “Anh đau lòng rồi hả?”
“Không có.” Hoắc trì Viễn nhíu mày: “Ưng Mẫn có chút thất thường, có lẽ gần đây tâm tình của cô ấy rất kém, em đừng để ý.”
“Em đừng để ý cái gì?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.
“Em nên là hiểu rõ.” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua chung quanh, sợ người nghe được chuyện thì thầm của bọn họ: “Em nên xem cô ấy như một đứa trẻ bị mắc sai lầm, không ai được hoàn mỹ.”
“Xem anh thưởng thức cô ấy như thế, em liền tha thứ một chút., nhưng là…” Tề Mẫn Mẫn cao giọng nhìn anh: “Anh phải giữ khoảng cách với cô ấy.”
“Biết!” Hoắc trì Viễn vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều cười nói.
“Hoắc trì Viễn, chúng ta biết vợ chồng hai người ân ái, nhưng không tất yếu là cứ kề cận bên cạnh vợ, không đoái hoài gì đến chúng ta.” Có người bắt đầu trêu chọc Hoắc trì Viễn.
“Đúng là chúng ta đang tân hôn.” Hoắc trì Viễn cười giải thích.
Lời nói của anh chẳng những không ngừng lại được sự trêu chọc của mọi người, ngược lại còn khiến mọi người càng thêm náo nhiệt.
Tề Mẫn Mẫn cảm giác chính mình bị người khác đẩy mạnh vào trong lòng anh.
Vì Chân Hoắc trì Viễn đang bị thương, không đứng vững, thiếu chút nữa ngã sấp về phía sau.
Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nắm chắc tay anh, kéo anh lại.
“Cô chú, nếu các người muốn nhìn bọn cháu ân ái cứ việc nói thẳng. này không phải là không thể thỏa mãn được các người. Nhưng không được đẩy em nữa, chân Hoắc trì Viễn mới bị thương hai ngày trước.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua mọi người, có chút oán giận kháng nghị.
Lúc này những người đàn ông trung niên điên cuồng giống như trẻ nhỏ vậy.
“Chúng ta cũng bị thỏa mãn!”
“Đúng, ân ái.”
“Hôm nay tuy không phải hai là một, nhưng là 21,…”