Tề Mẫn Mẫn ghé vào trên đùi Hoắc trì Viễn, mơ màng ngáp một cái: “Còn muốn ngủ, hôm nay sao em lại tỉnh rồi.”
“Không sao, nghĩ muốn ngủ là ngủ thôi. Buổi tối ngủ đủ vừa lúc ăn cơm tất niên.” Hoắc trì Viễn sờ đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, sủng nịnh nói.
“Hôm nay Cơm tất niên đã là trừ tà sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc hỏi han.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên hôm nay là ngày mùng một hay mười lăm cô đều không rõ lắm. Không nghĩ tới là đêm 30 rồi.
“Là Hoắc Tương đi mua pháo hoa. Buổi tối cùng nhau bắn pháo hoa.” Hoắc trì Viễn lên giường, nằm trước mặt Tề Mẫn Mẫn, ôm cô nhẹ giọng nói: “Cùng nhau nào, anh cũng mệt.”
“Uhm. Tề Mẫn Mẫn nhích lại gần trong ngực anh, nhắm mắt lại.
Hoắc trì Viễn rất nhanh ngủ thiếp đi.
Tề Mẫn Mẫn lại không thấy buồn ngủ. có lẽ là ngủ quá nhiều, ngủ không được cũng không muốn rời giường.
Cố ghé vào ngực Hoắc trì Viễn, mê muội nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Trên cằm anh còn đầy râu chưa cạo, có chút cảm giác tang thương.
Hai ngày này cũng khiến anh bị lăn qua lăn lại rồi.
Đột nhiên cô bắt đầu đau lòng cho Hoắc trì Viễn.
Anh cũng là bệnh nhân, chân bị thương mà đi đường nên rất cật lực. Đúng là anh lại hoàn toàn không để ý đến vết thương của mình, từ khi cô ngã vào cạm bẫy liền sinh non, nhưng vẫn không ngừng chăm sóc cô.
Cho dù anh là người sắt, cũng có khả năng không chịu được.
Nếu cô vẫn đắm chìm trong việc đau xót mất đi baby và người thân, thì Hoắc trì Viễn cũng đang bị hành hạ. Mất đi baby người tan nát cõi lòng không chỉ có cô, còn có anh, nhưng là anh chưa hề nói gì, tất cả đau khổ đều được chôn ở trong lòng, vẫn cố gắng an ủi cô.
Vì Hoắc trì Viễn, cô cũng phải kiên cường trở lại.
“Hoắc trì Viễn, cảm ơn anh.” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt Hoắc trì Viễn, kề mặt vào ngực của anh, cảm giác trái tim của anh thật nóng bỏng.
Hoắc trì Viễn, có lẽ nghe được cô nói, nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: “Đừng khóc.”
Tề Mẫn Mẫn cho rằng Hoắc trì Viễn thức dậy, ngẩng đầu nhìn anh, kết quả nhận ra anh vẫn nhắm mắt ngủ say. Chỉ là hai hàng lông mi trói chặt kia chứng minh anh vẫn ngủ không ngon.
Cho dù ngủ được cũng nghĩ đến an ủi cô.
Tầm mắt của Tề Mẫn Mẫn trở nên mơ hồ trong phút chốc.
“Hoắc trì Viễn, em nhất định sẽ tỉnh lại, hai ta sẽ tốt thôi.” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, một lần nữa nằm úp sấp xuống ngực của Hoắc trì Viễn.
Có lẽ là nhiệt độ cơ thể của Hoắc trì Viễn ấm áp, cô cảm giác được rất lạnh, rốt cuộc thì ngủ say thật.
Hai người ôm ấp nhau ở cùng một chỗ, hình ảnh kia đẹp và thật hài hòa.
Cầm giấy chứng nhận, Lynda và Trịnh Húc năm tay nhau đi ra khỏi cục dân chính.
Lynda đứng ở cửa, mở giấy đăng ký kết hôn ra, nhìn ảnh cưới, bất mãn nói với Trịnh Húc:”Nơi này chụp ảnh chẳng ra sao cả, chụp cho đẹp trai bao nhiêu thì chụp cho em lại xấu bất nhiêu!”