Cô là một sinh viên chưa tốt nghiệp, lại là người mẫu nghiệp dự, không có tiền không có gia thế. Nhưng Tô Hoán xuất thân từ gia đình thế gia, là siêu sao, lại muốn cưới cô!
Cô không nghe nhầm chứ?
Cô nghĩ anh chỉ nhất thời mê luyến, không lâu sau tình cảm sẽ phai nhạt, sẽ chia tay.
Cô thầm nghĩ khi anh vẫn còn yêu cô, phải hưởng thụ hết những hạnh phúc này.
Tô Hoán ngồi xổm xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn di ảnh trên bia mộ nói:”Bác gái, cháu là thật lòng. Cháu sẽ cưới Hân Nhiên, chỉ là không phải bây giờ. Xin hãy cho cháu năm năm. Cháu sẽ làm Hân Nhiên hạnh phúc.”
Nghe Tô Hoán nói, Phùng Hân Nhiên cảm động rơi nước mắt.
Năm năm………….
Tô Hoán là con trai độc nhất, ba anh không có con trai hay còn gái riêng đến tranh gia sản với anh.
Anh đã từng nói, anh và ba anh có một ước hẹn năm năm, năm năm sau, rời khỏi làng giải trí, về nhà kế thừa sự nghiệp của ba.
Tuy rằng anh thích làm một diễn viên, nhưng anh không thể quên đi trách nhiệm của một người thừa kế.
Hóa ra, anh đã quyết định về nhà rồi sẽ cưới cô làm vợ.
“Cái này cảm động chưa?” Tô Hoán ôm bả vai của Phùng Hân Nhiên, trêu chọc hỏi, “Nếu như anh cầu hôn em ở trước bia mộ bác gái, em có khóc nhè không đấy?”
“Có.” Phùng Hân Nhiên không chút che dấu gật đầu, vừa cười vừa lau nước mặt.
Tô Hoán quỳ một chân xuống đất, lấy một hộp trang sức trong túi ra, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.”Vốn tính bữa tối nay dưới ánh nến em sẽ cầu hôn em.”
“Anh cầu hôn em ở trước mặt mẹ em còn mạnh mẽ hơn. Đeo cho em đi.” Phùng Hân Nhiên vui vẻ kích động nói.
“Anh còn chưa cầu hôn.” Một bụng lời hoa mỹ trên phim anh còn chưa nói ra.
“Anh muốn dùng mấy lời diễn trong kịch bản để dỗ em à? Không mới lạ! Em chỉ muốn anh một lòng thôi!” Phùng Hân Nhiên chọc ngón tay vào ngực Tô Hoán, cười nói.
Lúc Tề Mẫn Mẫn kéo tay Hoắc Trì Viễn đi vào nhà ăn thấy Ninh Hạo và Giai Tuệ đang vẫy tay với cô. Mà Tô Hoán đeo một chiếc mắt kính siêu cấp lớn ngồi bên cạnh cũng toét miệng cười với họ.
“A, lại gặp mặt rồi!” Tô Hoán vẫy tay với Hoắc Trì Viễn, “Hai chúng ta đây gọi là duyên gì đây?”
“Nghiệt duyên!” Hoắc Trì Viễn hài hước trả lời.
Tô Hoán nhíu mày, cười chỉnh lại áo khoác: “Hình như có chút đạo lý!”
Hoắc Trì Viễn cười.
Tô Hoán cũng cười.
“Tô đại thần, cảm ơn anh đã không ngại cực khổ mà ký hết nửa quyển sổ đó. Toàn bộ các bạn nữ lớp em ai cũng có một bản. Mọi người vui vẻ, cười như sắp chết đó!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
“Bao gồm cả em sao?” Tô Hoán trêu tức, chớp chớp mắt.
“Thiếu em thì sao chứ?” Tề Mẫn Mẫn cười hì hì hai tiếng.
Lúc cô đưa quyển sổ cho Giai Tuệ cũng không giữ bản nào cho bản thân bởi vì cô không hâm mộ. Mà một lý do nữa, cô còn sợ Hoắc Trì Viễn ghen nha.
Nghe Tề Mẫn Mẫn nói vậy, Tô Hoán đau lòng xoa tim: “Thật đau lòng! Lại có cô gái không thích anh!”
“Tham lam! Tình yêu đích thực chỉ cần một là đủ!” Hoắc Trì Viễn lườm Tô Hoán một cái.