Cô rất tin chuyện anh nghiêm khắc với học trò.
Nhưng cô là bà xã của anh, anh nỡ mắng cô mới là lạ nha.
Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ nhếch mi một chút: “Anh phát hiện ra uy nghiêm của anh gặp em thì không nhạy nữa!”
Trách cô ấy quá đáng yêu sao?
Anh muốn yêu chiều cô.
Lúc ở bên cạnh Tưởng Y Nhiên, anh cũng không chiều cô ấy như vậy.
Loại yêu chiều này không phải đưa tiền cho cô tiêu mà muốn cho cô toàn bộ thế giới này, cho cô toàn bộ tình yêu và sự cưng chiều, muốn thấy cô cười……
Cho nên, dù bên ngoài anh có máu lạnh, vô tình nhưng khi gặp cô thì lại trở nên dịu dàng, không thể nghiêm khắc được.
Cho dù cô mắc sai lầm, anh cũng không nỡ nặng lời trách mắng.
Chỉ cần thấy dáng vẻ tủi thân của cô, anh đã đau lòng mà dỗ cô.
“Chú à, ở trước mặt em anh còn muốn uy nghiêm làm gì chứ? Nằm mơ đi!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói.
“Anh không mơ, anh thích yêu!” Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, đè cô xuống ghế sô pha, cười mị hoặc.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, đẩy Hoắc Trì Viễn: “Anh không…..còn nghĩ linh tinh gì chứ? Dáng vẻ này của anh thật sự khiến người khác hoài nghi rốt cuộc anh thật sự có bị thương hay không đó?”
“Em không biết sao?” Qua lớp áo ngủ, đôi môi mỏng của Hoắc Trì Viễn chạm lên động mạch cổ của cô.
Cảm giác đôi môi ấm nóng của Hoắc Trì Viễn, cả người Tề Mẫn Mẫn co rúm lại, đỏ mặt kháng nghị: “Chú à, bị thương thì phải nghỉ ngơi…..Anh…..đừng hôn…..chỗ đó không thể…..”
“Cả người em có chỗ nào mà anh chưa hôn qua chứ?” Hoắc Trì Viễn khí phách hỏi lại.
“Vậy anh nhanh lên…..Em mệt rồi!” Tề Mẫn Mẫn biết tránh không khỏi, trốn không thoát nên không vùng vẫy nữa, rũ mắt xuống, khó xử nói.
“Nhanh lên? Em chắc không?” Hoắc Trì Viễn xấu xa nhếch môi hỏi.
“Chắc!” Tề Mẫn Mẫn không nghi ngờ gì, dùng sức gật đầu.
Hoắc Trì Viễn cúi đầu hôn lên môi Tề Mẫn Mẫn, triển khai vận động kịch liệt.
Anh không hề nuốt lời, quả thật rất nhanh, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy cơ thể như cành cây bị gió lạnh thổi tạt.
Sau khi mọi việc kết thúc, Tề Mẫn Mẫn giống như cá chết, dùng sức thở dốc: “Anh…..nói không giữ lời!”
“Em bảo anh nhanh, anh nhanh rồi đó thôi!” Hoắc Trì Viễn tủi thân nhếch môi.
“Em muốn anh chiến đấu trong vòng ba phút thôi, ai bảo cho anh…..” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt không nói nên lời.
Anh quá xấu xa!
Anh nhanh không phải thời gian mà là tốc độ…..
“Ba phút? Em xác định muốn một người đàn ông như vậy sao?” Trán Hoắc Trì Viễn xuất hiện ba vạch đen.
Nếu anh chỉ có 3 phút thì cô sẽ khóc cho mà xem!