Quả nhiên, nghe anh nói xong, nụ cười rạng rỡ nở ra trên mặt Tề Mẫn Mẫn đúng như anh dự đoán, sáng lạn đến mức làm bóng đêm mờ nhạt.
Hoắc Trì Viễn nói vị trí của nhà hàng Đông Bắc hơi hẻo lánh, nhưng không gian bên trong lại rất lớn, trang hoàng mộc mạc giống phong cách của người Đông Bắc.
Tề Mẫn Mẫn tâm trạng thoải mái, ngồi cạnh Hoắc Trì Viễn nhìn anh gọi món.
“Thịt rang cà tím, gà con hầm nấm, dưa chua….” Hoắc Trì Viễn nói xong, trả lại thực đơn cho bồi bàn. “Một chai rượu nho ngon nhất.”
Nghe thấy hai chữ rượu nho, ánh mắt Tề Mẫn Mẫn bắt đầu tỏa sáng.
“Hai vị có muốn nếm thử thịt nướng đặc sản của chúng tôi không?” Bồi bàn nhìn thấy chiếc áo khoác hiệu Armani trên người Hoắc Trì Viễn, liền cười đề nghị.
“Có thịt nướng?” Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn, “Có muốn ăn thịt nướng không?”
“Có! Có rượu có thịt mới được gọi là hạnh phúc!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói.
“Được! Một phần thịt nướng! Đừng mỡ quá!” Hoắc Trì Viễn biết Tề Mẫn Mẫn không thích ăn thịt mỡ, lo lắng dặn dò đối phương.
“Vâng.” Bồi bàn cung kính xoay người lui ra ngoài.
Tề Mẫn Mẫn rúc vào vai Hoắc Trì Viễn, hạnh phúc nói:”Chú, anh đối với em thật tốt.”
“Cho em ăn no, buổi tối anh mới có thịt để ăn!” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh nói.
Tề Mẫn Mẫn bị Tề Mẫn Mẫn chọc cho mặt mày đỏ dựng. Cô dùng sức nhéo mạnh cánh tay của anh:”Cho em ăn nó cũng không có thịt cho anh ăn!”
“Cái đó không phải do em!” Hoắc Trì Viễn cười cười thâm ý sâu xa.
“Em còn chưa khỏi hẳn!” Gương mặt của Tề Mẫn Mẫn còn đỏ hơn.
“Đã 30 ngày rồi, có thể làm rồi. Anh sẽ không làm tổn thương được em.” Hoắc Trì Viễn dõng dạc tuyên bố mặt không biến sắc.
“Anh muốn gọi thịt, thịt ra rồi em sẽ cho anh ăn đến chết luôn.” Tề Mẫn Mẫn nhéo má Hoắc Trì Viễn, oán hận nói.
Hoắc Trì Viễn trở nên “vô liêm sỉ” như vậy, buổi tối muốn ăn thịt mà dám nói ra ngoài miệng như vậy.”
“Thịt này chứ không phải thịt kia.” Hoắc Trì Viễn cười nhấc Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi mình, hôn lên môi cô.
“Thưa anh, thịt nướng đến đây!” Bồi bàn đột ngột xuất hiện cắt ngang nụ hôn nồng nhiệt của bọn họ.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt lui về chỗ mình.
“Ông xã, rượu nho ướp lạnh này là đặc sản của Đông Bắc sao?” Tề Mẫn Mẫn nhấp một ngụm rượu nho ướp lạnh, dáng vẻ rất hưởng thụ, nheo mắt lại.
“Ừ. Anh nghe Lynda nói rượu nho ướp lạnh này là đặc sản vùng Tập An. Nho để treo trên giàn mãi đến khi tuyết rơi, mọi thứ đóng băng hết cả thì mới được thu hoạch nho. Như vậy những quả nho ướp lạnh được sản xuất ra rượu mới có hương vị đặc trưng.” Hoắc Trì Viễn nói hết những điều mình biết cho Tề Mẫn Mẫn nghe. Kỳ thật, anh cũng chưa bao giờ uống nhưng mà hôm qua nghe Lynda nhắc đến nên cảm thấy có hứng thú muốn cùng Tề Mẫn Mẫn nếm thử hương vị độc đáo này.
“Uống ngon hơn Lạp Phỉ!” Tề Mẫn Mẫn liếm môi, ngà ngà say.
“Cho du rượu nho ướp lạnh có ngon nhưng cũng không thể quá thích!” Hoắc Trì Viễn vừa nướng thịt, vừa cười dặn dò.