Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 280


“Cậu hiểu là được. Mình cũng là muốn tốt cho cậu, có người có tâm cơ lại che giấu bằng vẻ ngây thở bên ngoài.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, quay người nhìn Hoắc Trì Viễn: “Chú, chúng ta đi vào thôi.”


Hoắc Trì Viễn lạnh lùng gật đầu với Ninh Hạo, liền ôm Tề Mẫn Mẫn đi vào khách sạn.


Ninh Hạo cũng cần phải đi vào, lại bị Tề Lạc túm chặt.


“Anh Ninh Hạo, anh thật sự tin lời chị nói, cho rằng em là một người con gái tâm cơ?” Tề Lạc bi thương nhìn Ninh Hạo.


Ninh Hạo không nói gì nhìn Tề Lạc. Vấn đề như vậy muốn anh trả lời thế nào? Nói không tin thì đó là trái lương tâm, nói tin thì sẽ xúc phạm đến Tề Lạc. Cho dù cô tâm cơ sâu sắc, anh cũng không để ý đến thì cũng không ảnh hưởng đến anh.


“Anh Ninh Hạo…” Tề Lạc lên tiếng gọi.


“Anh trở về tắm rửa một cái. Lát nữa xuống ăn cơm.” Ninh Hạo nghiêm mặt nói xong, liền vượt qua Tề Lạc đi vào trong khách sạn.


“Anh Ninh Hạo, lát nữa cùng đi đi. Em tắm rửa xong đến phòng tìm anh.” Tề Lạc bám lấy Ninh Hạo, ân cần nói.


Ninh Hạo cau mày, không cảm xúc nhấp môi mỏng một phen. Tề Lạc không nghe ra được sự từ chối của anh sao? Tới cùng là cô có phải là con gái rụt rè hay không?


“Không phải anh rất đói, có thể tới khuya mới xuống ăn cơm, em đừng…” Ninh Hạo uyển chuyển từ chối.


“Không sao, giữa trưa em đã ăn thật no, cũng không phải rất đói.” Tề Lạc ngẩng đầu, cấp cho Ninh Hạo một nụ cười: “Anh Ninh Hạo, hẳn là anh không nhẫn tâm để em ăn cơm một mình chứ?”


Cô đã hèn mọn đến mức này, nhìn anh lại có thể từ chối thế nào đây!


Quả nhiên, Ninh hạo giống như cô nghĩ, không tìm được lý do để từ chối.


“Anh tắm rửa xong thì tìm em.” Ninh Hạo đành phải đồng ý, thế nhưng anh không đồng ý để cô đến phòng mình. Nhỡ đâu anh đang tắm, cô chạy tới gõ cửa, kia không phải cực kỳ xấu hổ?


“Cũng được.” Tề Lạc không kiên trì nữa, vui vẻ gật đầu: “Anh Ninh Hạo, cảm ơn anh đồng ý đi cùng em!”


Ninh Hạo đi vào thang máy, không yên lòng nhớ đến Tề Mẫn Mẫn.


Cô ổ bên Hoắc Trì Viễn cười đến sáng lạn như thế, là tìm thấy tình yêu thật sự sao?


“Chị của em hình như rất yêu anh rể, tuy anh rể không hề yêu chị ấy.” Tề Lạc giống như vô ý nói.


“Hoắc Trì Viễn không thích Tề Mẫn Mẫn?” Ninh Hạo không tin nhìn Tề Lạc.


“Chị của em tính tình đại tiểu thư, anh rể em là người đàn ông như thế làm sao nhẫn nhịn được tính tình của chị ấy.” Tề Lạc nhẹ nhàng chu miệng.


Ninh Hạo không nói gì. Anh biết Tề Lạc cố ý nói xấu Tề Mẫn Mẫn, anh và Tề Mẫn Mẫn đã ở bên nhau 15 năm, làm sao có thể không rõ ràng Tề Mẫn Mẫn như thế nào? Cô chỉ có chút tính tình đại tiểu thư, nhưng là vốn dĩ không chọc người ta chán ghét. Tề Mẫn Mẫn hồn nhiên khiến người ta thích, mà Tề Lạc hồn nhiên lại làm cho người ta buồn nôn.


Hoắc Trì Viễn nghe thấy tiếng nước ào ào trong nhà tắm, mặt mày nghiêm nghị dựa vào cửa sổ, nhìn xuống mặt hồ xanh biếc cùng với khu rừng tối đen, ngưng mi trầm tư.


“Chú, em tắm xong rồi.” Tề Mẫn Mẫn lau tóc đi ra cười nói:”Anh vào tắm đi.”


“Sao không ngâm nước lâu thêm một chút nữa?” Hoắc Trì Viễn đi tới, đón lấy khăn tắm giúp Tề Mẫn Mẫn lau tóc, quan tâm hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK