Nào có người con gái thông mình nào lại đi làm chuyện này?
“Em có biết nếu như anh không nói rõ ràng, về sau nửa đêm sẽ còn có tiếng chuông đấy.” Hoắc trì Viễn cười nói.
“Phải nói anh là người thông!Người ta trong lòng tính toán thế nào anh đều biết rõ.” Tề Mẫn Mẫn có chút buồn bực kéo cằm, ngóng nhìn Hoắc trì Viễn.
Anh có thể nhìn ra cô ấy là thực sự muốn né tránh anh.
Đây mới gọi là thông minh!
“Bởi vì người nào đó quá đơn thuần!” Hoắc trì Viễn vui vẻ cười trả lời.
Tề Mẫn Mẫn vươn tay, dung sức nhéo hai bên hông anh: “Chú, Anh nói ai ngu ngốc?”
Hoắc trì Viễn trả lời nghi vấn của cô: “Chơi vui sao?”
“Uh`m.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu.
“Chúng ta về nhà.” Hoắc trì Viễn cười đề nghị.
“Không ăn cơm tối sao?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“Không. Đã nói rõ ràng rồi. Chúng ta về nhà!”
“Được.” Tề Mẫn Mẫn lập tức vui vẻ gật đầu.
“Hôm nay tôi thanh toán, mọi người cứ việc điên cuồng. Tôi cùng Tề Mẫn Mẫn từ Hắc Hà trở về vẫn còn sốt nhẹ, cho nên liền về nhà trước.”
“Dưỡng bệnh quan trọng hơn.”
“Có rảnh tôi lại mời mọi người.” Hoắc trì Viễn kéo bả vai Tề Mẫn Mẫn,sau khi cùng mọi người cáo biệt liền rời đi.
Trên đường về nhà, Hoắc trì Viễn nhận được một cú điện thoại.
“Cái gì? Bà ta cùng con gái đã rời khỏi Paris? Đi tìm hiểu!” Hoắc trì Viễn đơn giản chỉ nói vài chữ.
Sau khi cúp điện thoại, Tề Mẫn Mẫn lập tức nhìn anh.
“Hoắc trì Viễn, là tin tức của Dương Nguyệt Quyên cùng tiểu Lạc sao?”
“Uh`m! Anh đã cử một đội trinh thám, cuối cùng cũng tìm được khách sạn hai người bọn họ đã dừng lại. Chỉ là đáng tiếc không có bắt được, để cho hai người họ chạy thoát.” Hoắc trì Viễn không vui mím môi.
“Đừng nóng nảy. Mẹ con bà ta còn có thể chạy ra khỏi trái đất sao? Sớm muộn gì rồi cũng bắt được.” Lần này, đổi lại là Tề Mẫn Mẫn cổ vũ Hoắc trì Viễn.
“Uh`m.” Hoắc trì Viễn vui vẻ vươn bàn tay ra, vò rối mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn.
“Chúng ta sẽ xé xác bà ta!” Tề Mẫn Mẫn hung hãn nói.
Khi hai người về đến nhà, trời đã sẩm tối.
Tề Mẫn Mẫn mở cửa xe đi xuống, sau đó đứng chờ Hoắc trì Viễn.
“Hôm nay đi bộ nhiều như vậy, chân của anh còn chịu được sao?” Tề Mẫn Mẫn ôm éo Hoắc trì Viễn quan tâm hỏi
Cô cảm nhận được anh đi có chút cố sức.
“Uhm, đi có chút nhiều. Mắt cá chân có chút đau.” Hoắc trì Viễn thừa nhận.
“Lên tầng đi! Em xả nước ấm giúp anh. Thả lỏng một chút sẽ tốt thôi.” Tề Mẫn Mẫn ôm sát eo Hoắc trì Viễn, đỡ thân thể anh.