“Tôi.” Chủ nhiệm Lưu nho nhã nói.
Nghe được chủ nhiệm Lưu nói, phu nhân Tưởng lập tức trốn sau lưng Ưng Mẫn, có chút thần kinh lớn tiếng reo lên: “Không, tôi không cần ông ấy mổ cho tôi, không muốn chết.”
Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn phu nhân Tưởng: “Mẹ nuôi, ông ngoại con là bị mẹ kế làm cho tức chết, không liên quan đến chủ nhiệm lưu, ông ấy là chuyên gia nổi tiếng cả nước.”
“Không tin, ông ngoại con chết nhanh như vậy… mẹ, mẹ còn chưa thấy được Tiểu Viễn kết hôn… không thể chết được!” Phu nhân Tưởng kinh hoảng lui về phía sau.
Hoắc Trì Viễn giận tái mặt, bất mãn nhìn thoáng qua Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn tiếp thu trách cứ của Hoắc Trì Viễn, nhanh chóng xoay người, vỗ nhẹ lên bả vai của phu nhân Tưởng: “Bác gái, bác đừng khẩn trương như thế. Chủ nhiệm Lưu là do Hoắc Trì Viễn mời đến, bác phải tin tưởng ông ấy.”
“Hoắc Trì Viễn mời? Hoắc Trì Viễn?” Phu nhân Tưởng ló ra từ trong lòng Ưng Mẫn, chứng thực nhìn Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn lập tức gật đầu: “Chủ nhiệm Lưu là bác sĩ tốt nhết của bệnh viện u thành phố B. Tin tưởng cháu.”
Ưng Mẫn phụ họa nói: “Bác gái, bác không tin người khác chả nhẽ cũng không tin Hoắc Trì Viễn sao?
Lúc này phu nhân Tưởng mới nhìn về phía chủ nhiệm Lưu, vẫn có nghi ngờ hỏi han: “Ông có thể trị hết bệnh cho tôi?”
“Tôi sẽ cố gắng nhất có thể, lại nói, có lẽ bệnh của phu nhân không nghiêm trọng lắm. Không cần tạo áp lực quá lớn cho chính mình.” Chủ nhiệm Lưu cười nhạt như gió xuân.
“Thật sao?” Phu nhân Tưởng chuyển hướng sang Ưng Mẫn
“Có lẽ đau đầu là do bà thường tạo áp lực quá lớn cho mình. Đừng quá lo lắng, kết quả kiểm tra tiến hành xong chuyện gì cũng không có.” Ưng Mẫn cười vỗ vỗ tay bà.
Nghe được cô nói vậy, phu nhân Tưởng mới trấn an nở nụ cười: “Tôi muốn kiểm tra!”
“Mẹ nuôi, con đi với mẹ!” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương bước lên, ôm lấy cánh tay bà nói.
“Tôi muốn Ưng Mẫn theo tôi!” Phu nhân Tưởng nghiêm mặt rút tay ra, vươn tay với Ưng Mẫn.
“Mẹ nuôi…” Tề Mẫn Mẫn có chút bi thương.
Cô thật sự quan tâm bà, hi vọng bà bình an vô sự, hi vọng bà gặp mọi chuyện tốt.
Trước không phải mẹ nuôi đã tha thức cho cô sao? Sao hôm nay lại đột ngột đổi mặt.
Hoắc Trì Viễn ôm bả vai Tề Mẫn Mẫn, nói với Ưng Mẫn:”Chăm sóc tốt cho bác gái.”
Tưởng phu nhân bất mãn hỏi:”Tiểu Viễn, con không đi cùng vào trong sao?”
“Ưng Mẫn là phụ nữ, không tiện lắm.” Hoắc Trì Viễn vẫn ôm chặt bả vai Tề Mẫn Mẫn, thản nhiên cười nói, “Hơn nưa Tề Mẫn Mẫn nhớ tới ông ngoại, có chút thương tâm, con muốn ở lại với cô ấy.”
Ưng Mẫn buồn bực liếm môi.
Cô vốn định làm cho Tưởng phu nhân giữ Tề Mẫn Mẫn lại, không ngờ Hoắc Trì Viễn lại thương Tề Mẫn Mẫn như vậy, lựa chọn ở lại với Tề Mẫn Mẫn.
“Tiểu Viễn….cháu là chuyện gia não khoa..” Người Tưởng phu nhân tin tưởng là Hoắc Trì Viễn, không có anh ờ đó bà sẽ bất an.