“Sẽ không!” Tề Mẫn Mẫn lập tức lắc đầu.
“Mặc kệ lần sau Ưng Mẫn nói gì với em, đều không cần tin tưởng. anh và cô ấy không có gì!” Hoắc Trì Viễn nâng mặt cô lên, mềm mại nói.
“Được, em tin tưởng anh!” Tề Mẫn Mẫn đỏ hốc mắt, cười gật đầu.
“Kia có thể tha thứ sao?” Hoắc Trì Viễn thật cẩn thận nhìn vào mắt Tề Mẫn Mẫn, như một đứa nhỏ phạm sai lầm, đang chờ đợi người lớn quở trách.
“Anh vốn không làm sai cái gì cả.” Tề Mẫn Mẫn cười nhét tay vào trong tay Hoắc Trì Viễn: “Xuống lầu đi, đừng để bà nội bận tâm.”
“Được!” Hoắc Trì Viễn mở cửa phòng ra trước, đột nhiên nói: “Chờ một chút, anh còn chưa hôn em!”
“Bà nội, anh của cháu về chưa?” Hoắc Nhiên vừa vào nhà liền ngồi đối diện với bà nội Hoắc, nghiêm túc hỏi.
“Về rồi à, cháu tìm nó?” Bà nội Hoắc gật gật đầu.
“Là cháu muốn hỏi một chút, anh ấy lên lầu được bao lâu rồi ạ?” Hoắc Nhiên cầm lấy một quả táo, vừa cắt vỏ vừa vểnh tai nghe đáp án.
“Chắc được một tiêng rồi! Cháu đừng có lên lầu quấy rầy hai đứa nó!” Bà nội Hoắc lập tức cường thế ra lệnh.
“Bà nội, cháu lại là người không có mắt như vậy sao?” Hoắc Nhiên dùng sức cắn quả táo, vẻ hưởng thụ nheo lại đôi mắt xinh đẹp.
…………………..
Hoắc Trì Viễn dồn Tề Mẫn Mẫn vào cánh cưa, điên cuồng phủ nụ hôn xuống lông mày, mắt của cô, chóp mũi của cô….cuối cùng rơi xuống môi của cô.
“Bình dấm chua nhỏ, về sau không được nghi ngờ anh nữa.” Hoắc Trì Viễn thở hổn hển, cụng vào trán Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng yêu cầu.
“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu.
Cô quả thực cũng không có nghi ngờ anh, cô chỉ để ý quan hệ của anh với Ưng Mẫn đã vượt quá tình bạn bình thường.
Hoắc Trì Viễn mút môi Tề Mẫn Mẫn vài lần nữa, mới lưu luyến đứng thẳng người, ôm Tề Mẫn Mẫn lui lại phía sau, mở cửa phòng ra, đưa cô ra ngoài.
Hoắc Nhiên nhìn thấy anh và chị dâu nhỏ nắm tay nhau cùng xuống lầu, chân vắt chéo nhếch môi cười, không kiềm chế được cười rộ lên không ngừng vỗ tay:”Đúng như em đoán. Hòa hảo rồi sao?”
Hoắc Trì Viễn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tề Mẫn Mẫn quơ quơ trước mặt Hoắc Nhiên, kiêu ngạo nhíu mi:”Biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”
Nghe Hoắc Trì Viễn nói, không chỉ có Hoắc Nhiên, ngay cả bà nội Hoắc cũng tươi cười vui mừng.
Hoắc Nhiên đứng lên, sửa sang lại âu phục trên người, bĩu môi một cái, ai oán nói:”Ngay cả lời cảm ơn cũng không có.”
Hoắc Trì Viễn bá vai Hoắc Nhiên, cười nói:”Cảm tạ!”
Hoắc Nhiên lập tức nở ra nụ cười rạng rỡ:”Kỳ thật, chỉ cần hai người cứ ân ân ái ái, sớm sinh cho bà nội một nhóc con mập mạp, anh không nói cảm tạ em cũng không trách anh.”
Nghe Hoắc Nhiên nói, Hoắc Trì Viễn đột nhiên nhớ tới lời nói của mẹ mình trong bệnh viện.