“Bác biết cháu kết hôn rồi, bác chỉ là cho cháu yêu thương Nhiên Nhiên.” Phu nhân Tưởng vội vàng giải thích.
“Cô ấy chỉ cần một cái nhà, bác cho là đủ rồi.” Hoắc Trì Viễn thật sự nhìn bà. Bà cô ấy để cho anh tìm Phùng Hân qua đây, chẳng lẽ là biến Phùng Hân thành Y Nhiên rồi hả? Thần trí của bà vẫn chưa tỉnh táo sao?
“Tiểu Viễn, cháu không thể giống như một người anh yêu thương Nhiên Nhiên sao?” Phu nhân Tưởng có chút mất mác hỏi han.
Giống như một người anh?
Hóa ra anh hiểu lầm bác gái rồi.
“Cái này có thể. Cô ấy là chị của Y Nhiên, cũng là em gái của cháu.” Hoắc Trì Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tưởng phu nhân vỗ bàn tay Phùng Hân Nhiên cười nói:”Con xem, con không chỉ có nhà, mà còn có một người anh trai thương con.”
“Phu nhân, con rất vui.” Phùng Hân Nhiên có chút cảm động nói, “Con biết sự tồn tại của con là một sự châm chọc thật lớn, cũng không dám hi vọng cái gì quá xa vời.”
“Đứa ngốc này!” Tưởng phu nhân cưng chiều nhìn Phùng Hân Nhiên.
Nhiều năm như vậy, bà chỉ có thể nhìn ảnh để tưởng niệm Nhiên Nhiên, đến giờ rốt cục cũng nhìn thấy người rồi.
Tuy cô không phải là Y Nhiên, nhưng lại cho bà cảm giác giống như Y Nhiên vậy.
Bà cảm thấy đây vẫn là Y Nhiên, là con gái bảo bối của bà.
Bà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.
Khung cảnh này đã bao năm không nhìn thấy rồi?
Năm năm rưỡi!
Bà khát khao một mái nhà 3 người thật ấm áp đã năm năm rưỡi rồi, không ngờ có ngày trở thành sự thật. Nhiên Nhiên và Tiểu Viễn đang ngồi ngay trước mặt mình.
Nếu Nhiên Nhiên có thể mặc váy cưới gả cho Hoắc Trì Viễn, nguyên vọng cả đời của bà coi như đạt được.
Bà quay đầu, mải mê nhìn gương mặt Phùng Hân Nhiên, nhớ lại từng chút một Y Nhiên của trước đây, nhớ lại Y Nhiên và Hoắc Trì Viễn ân ái ngọt ngào.
Lúc này, giúp việc bưng lên một bình trà, nước trái cây và cà phê đặt lên bàn, tự giác lui xuống.
Tưởng phu nhân lập tức đưa nước trái cây lên cho Phùng Hân Nhiên:”Uống đi xem có thích không. Không thích mẹ sẽ dặn giúp việc đổi thành trà. Con thích ăn hoa quả gì nói cho mẹ biêt, mẹ gọt cho con ăn.”
“Không dám làm phiền. Để con tự nhiên đi ạ.” Phùng Hân Nhiên lập tức khách khí trả lời. “Hơn nữa ngày mai con sẽ rời A thị, bác không cần lo lắng chuẩn bị gì cho con đâu.”
“”Ngày mai phải đi?” Tưởng phu nhân thất vọng nhìn Phùng Hân Nhiên.
“Bạn trai của con muốn….công tác, con phải đi cùng anh ấy.” Phùng Hân Nhiên uyển chuyển đề cập đến chuyện mình đã có bạn trai.
Tuy rằng cô rất vui vì được Tưởng phu nhân nhận, nhưng cô cũng biết rõ mình chỉ là người thay thế. Cô có chút sợ Tưởng phu nhân sẽ xen vào chia rẽ uyên ương.
Cô có Tô Hoán, Hoắc Trì Viễn cũng có Tề Mẫn Mẫn.