Ông ta phải mạo hiểm như thế nào mới mua được.
Bà ta lại tỏ vẻ chán ghét như vậy!
Trái tim ông ta chợt cảm thây lạnh lẽo!
Hoắc Trì Viễn dừng xe lại, nhỏ giọng gọi”Tề Mẫn Mẫn”, thấy cô không có phản ứng, liền cẩn thận ôm cô ra khỏi Maybach.
Hai ngày này đúng vào những ngày cuối cùng của kỳ ôn thi vào đại học, ba vợ lại bị làm cho tức giận đến nỗi phải nhập viện, cả thể xác và tinh thần cô đều vô cùng mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy còn có một nắm tay.
Nhìn cô như vậy khiến anh thật đau lòng.
Mới vừa đặt lưng xuống đẹm Tề Mẫn Mẫn liền thức dậy.
“Về đến nhà rồi hả?” Đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Uh`m.” Hoắc Trì Viễn một bên cởi giày cho Tề Mẫn Mẫn, một bên nhẹ giọng trả lời, “Hôm nay mệt muốn chết rồi, ngủ đi.”
“Em còn phải làm bài tập.” Tề Mẫn Mẫn lập tức đứng lên. Hôm nay thầy giáo giao cho 10 đề, cô tất phải làm hết.
“Đi ngủ!” Hoắc Trì Viễn giữ lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, ấn cô về trên giường, bá đạo ra lệnh.
“Đã làm học sinh mười hai năm, không thể chỉ còn hai ngày cuối cùng lại làm một học trò hư được.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói.
Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ mím môi, không thể không đồng ý.
“Em đi rửa cái mặt.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền chạy vào phòng tắm, dụng nước lạnh vỗ lên mặt, cơn buồn ngủ nhất thời vơi đi một nửa, lúc cô bước ra khỏi phòng tắm đã không còn vẻ uể oải nữa.
Hoắc Trì Viễn mang một ly hạt lựu ra, cười nói: “Lạnh vừa đủ, vừa lúc nâng cao tinh thần.”
“Tốt quá.” Tề Mẫn Mẫn chạy tới, ôm lấy eo Hoắc Trì Viễn.
Đã rất lâu rồi anh không cho cô ăn hoa quả ướp lạnh.
“Trường hợp đặc biệt. Nếu em làm sai một nửa đề, thật đúng là vứt bỏ mặt mũi của người thầy giáo kèm tại nhà như anh đây.” Hoắc Trì Viễn yêu thương xoa bóp khuôn mặt của Tề Mẫn Mẫn.
Anh không có nói cho cô biết, nếu không phải mẹ nói thân thể thân thể của cô cũng đã khá ổn định, trong tình huống đặc biệt, anh cũng sẽ không để cho cô ăn hoa quả ướp lạnh.
“Được rồi! Em đã lên giây cót tinh thần, sẽ cố gắng không để cho anh phải mất mặt.” Tề Mẫn Mẫn nhận lấy ly hạt lựu, ngồi vào trên ghế sofa bắt đầu ăn.
Hoắc Trì Viễn ngồi xuống bên người cô, đặt tài liệu ở trên gối, bắt đầu làm việc.
Tề Mẫn Mẫn thấy anh Hoắc gắng như vậy, liền chuyển ly hạt lựu qua cho anh: “Thưởng cho anh một miếng.”
Hoắc Trì Viễn ăn một muỗng, cười nói: “Thực ngoan!”
“Không cần khách khí!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Hoắc Trì Viễn vươn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, sau đó lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Lúc này Tề Mẫn Mẫn cũng không quấy rầy Hoắc Trì Viễn nữa, lấy đề thi từ trong cặp sách ra, bắt đầu làm bài.