Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1232


“Xem phim ma thì em không sợ sao.”


“Không sợ, lá gan của em rất lớn.” Tề Mẫn Mẫn lập tức kiêu ngạo trả lời.


“Thật ra anh cực kỳ chờ mong lúc em thét chói tai rồi lao vào trong lòng anh. Nếu không, chúng ta đổi đi?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày, cười hỏi. Anh cũng có chút không chịu nổi không khí chung quanh mình, nếu còn ở lại, anh sợ chính mình sẽ mất đi bình tĩnh.


“Đổi.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực gật đầu.


Cô cũng không có hứng thú xem người thật đóng phim, càng không hưng phấn trở thành nhân vật chính.


Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi của anh, mặt cô lại bắt đầu đỏ lên.


Hoắc Trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại phát hiện đôi tình nhân bên trái chặn đường bọn họ. Muốn ra ngoài thì phải cắt ngang bọn họ.


Hoắc Trì Viễn xấu hổ ho một tiếng.


Không ai vì bọn họ mà nhường đường.


Hoắc Trì Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống.


Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười ngã vào trong lòng Hoắc Trì Viễn: “Bọn họ cũng chưa nhận ra anh.”


“Lại cười, anh hóa thân thành sói xám ăn thịt em bây giờ!” Âm thanh của Hoắc Trì Viễn khàn khàn uy hiếp.


Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, dán vào ngực anh, lặng lẽ cười.


Phim còn đang chiếu, Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn lại không có tâm tư xem phim, chỉ muốn lĩnh hội sự ngọt ngào này.


Phim chiếu hết rồi, Hoắc Trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn đi ra khỏi rạp chiếu phim:”Muốn ăn gì?”


“Tùy. Hôm nay em rất vui, ăn gì cũng được.” Tề Mẫn Mẫn ngọt ngào cười nói.


“Không có ánh nến, không có hoa tươi, em sẽ không thất vọng chứ?” Hoắc Trì Viễn vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn, lo lắng hỏi.


“Có anh là đủ rồi.” Tề Mẫn Mẫn dừng lại trước mặt Hoắc Trì Viễn, vô cùng nghiêm túc nhìn anh.


Nến, hoa tươi, tiêu tiền vào mấy thứ này có thể mua được lãng mạn, đối với cô mà nói không có chút chờ mong nào.


Cô thích anh hôm nay vì cô làm làm tất cả.


Khi anh “nối giáo cho giặc” là cô, bẻ gãy cổ tay Dương Nguyệt Quyên, đuổi mẹ con bà ta ra khỏi nhà họ Tề, sự cảm động trong lòng cô không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.


Đó là mới đáng quý giá nhất, là sự lãng mạn mà tiền không thể nào mua được.


Bởi vì anh yêu cô!


“Phố XX mới mở một nhà hàng Đông Bắc, nghe Lynda nó bọn họ có rượu nho ướp lạnh ngon lắm.” Hoắc Trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, “Nếu em không chê đạm bạc, chúng ta đi nếm thử.”


“Đương nhiên là vừa lòng rồi!” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn nhảy lên người Hoắc Trì Viễn, “Cuối cùng anh vẫn sẽ không cho em uống rượu!”


“Chỉ được uống một ngụm. Không được uống nhiều.” Hoắc Trì Viễn thô giọng ra lệnh.


“Chồng vạn tuế!” Tề Mẫn Mẫn vui mừng ôm hôn Hoắc Trì Viễn.


“Rượu nho ướp lạnh còn hấp dẫn hơn anh sao.” Hoắc Trì Viễn bất mãn lẩm bẩm.


“Anh thử mấy tháng không động vào rượu mà chỉ uống sữa xem!” Tề Mẫn Mẫn bẫn mãn chu miệng lên.


“Không sợ. Em chính là thứ rượu ngon miệng nhất.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, mút mát cái mỏ đang chu ra của Tề Mẫn Mẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK