“Cái gì chứ? Người đàn ông kiệt suất như Hoắc Nhiên, con nên ăn nó sớm.” Lý Á Lệ khoa trương cười nói.
“mẹ!” Vương Giai Tuệ đang đỏ mặt hơn.
Nào có mẹ nào vội vàng đẩy con gái mình cho đàn ông như thế.
“Dễ dàng thẹn thùng như thế không thể được.” Lý Á Lệ cười trêu con gái: “Nếu con không quấn chặt lấy, bên ngoài sẽ còn nhiều người khác.”
“Quấn chặt cũng không thể… không nên cái đó…” Vương Giai Tuệ đỏ mặt than thở.
“Đậu của con!” Lý Á Lệ nhéo mặt con gái: “Thế nhưng, nếu bác sĩ MÔng Cổ không nhịn được, con có thể theo nó. Dù sao sớm muộn gì cũng kết hôn.”
“Mẹ!” Vương Giai Tuệ thẹn thùng dậm chân.
Lúc Hoắc Nhiên đến, mang theo mấy thứ đồ ăn sáng tinh xảo.
Lý Á Lệ cười nói với Hoắc Nhiên: “Đến còn mua này mua nọ?”
“Chỉ là vài đồ ăn, vừa vặn đúng với bánh chéo.” Hoắc Nhiên cười nói xong, liền nhìn về phía Vương Giai Tuệ.
Lý Á Lệ nhìn con gái ở sau mình, ngay cả tay cũng chưa cầm, đạp cô một cái.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt trừng mắt nhìn mẹ mình, mới nhận lấy đồ ăn trong tay Hoắc Nhiên.
“Làm sao vậy?” Hoắc Nhiên không hiểu nhìn Vương Giai Tuệ.
Vừa mới gọi điện thoại xong còn tốt đẹp, sao giờ lại lãnh đạm với anh như vậy?
Vương Giai Tuệ không nói gì cúi đầu đi vào bếp, cho đồ ăn ra đĩa rồi bưng ra ngoài.
Hoắc Nhiên chặn đường Vương Giai Tuệ, ôm vai cô, như nghĩ tới cái gì nhìn cô:”Tiểu hạt tiêu, em cứ là lạ ấy!”
“Nào có? Mau ăn cơm!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt lướt qua Hoắc Nhiên đi ra khỏi bếp.
Lý Á Lệ nhìn con gái đỏ bừng mặt, vui vẻ cười lắc đầu.
Nhìn vẻ mặt này của cô, hẳn là còn chưa đi tới bước cuối cùng với Hoắc Nhiên.
Bác sĩ Cố rõ ràng là một cao thủ tình trường, lại chậm chạp không ta ra với Giai Tuệ, xem ra là yêu thật lòng.
Bà dùng ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể nhìn Hoắc Nhiên:”Hoắc Nhiên, hôm nay phẫu thuật chắc rất mệt mỏi? Giai Tuệ tự tay làm sủi cảo cho cháu đấy.”
“Thật chứ?” Hoắc Nhiên thỏa mãn nhìn Vương Giai Tuệ.
“Mau ăn đi!” Vương Giai Tuệ cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng.
Hoắc Nhiên nhíu mi.
“Vợ anh làm sủi cảo cho anh, phải ăn thêm một bát.” Hoắc Nhiên khoa trương cười nói.
Vương Giai Tuệ ở dưới bàn hung hăng đá cho Hoắc Nhiên một cái.
Lý Á Lệ xì ra một tiếng cười:”Con rể, con gái mẹ da mặt mỏng.”