“Không phải! Bị lời nói của anh Hoắc Nhiên khiến cho buồn nôn!” Tề Mẫn Mẫn khoa trương nhăn mũi một chút.
Vương Giai Tuệ cười hì hì một tiếng. Sợ Hoắc Nhiên xấu hổ, cô lặng lẽ nhìn đối phương.
Lúc này, Hoắc Nhiên lại đang có vẻ đăm chiêu nhìn cô.
Cô bối rối quay mặt đi, làm bộ như đang gắp rau.
“Ngay cả đồ ăn cũng không gắp được. Người nào khiến em loạn như vậy hả?” Hoắc Nhiên trầm giọng hỏi.
“Không có!” Vương Giai Tuệ cúi đầu, có ý dùng tóc dài che cả khuôn mặt đang đỏ ửng.
Hoắc Nhiên lấy đũa, gặp cho Vương Giai Tuệ một đống đồ ăn để vào cái đĩa nhỏ trước mặt cô.
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt đen láy.
“Đừng khách sáo. Tôi vẫn luôn ga lăng với con gái như vậy!” Hoắc Nhiên không chút thay đổi trả lời.
“Hai người đừng cãi nhau nữa có được không hả? Mau giảng hòa đi! Nghe hai người nói vậy, em nổi hết cả da gà rồi nè!” Tề Mẫn Mẫn vừa xoa cánh tay, vừa nói.
“Chúng mình không cãi nhau!”
“Tụi anh không cãi nhau!”
Vương Giai Tuệ và Hoắc Nhiên cùng mở miệng.
“Không cãi nhau sao mở miệng là một tiếng ‘Vương tiểu thư’, ‘Cảm ơn’, ‘Đừng khách khí’? Giai Tuệ, không phải bạn đều gọi anh Hoắc Nhiên là bác sĩ Mông Cổ sao?” Tề Mẫn Mẫn nhìn hai người.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy Hoắc Nhiên và Giai Tuệ nói chuyện khách khí như vậy, lo lắng muốn chết rồi.
“Trước kia là mình không hiểu chuyện. Anh hai Cố không phải là bác sĩ Mông Cổ.” Vương Giai Tuệ cúi đầu, nhỏ giọng than thở.
Nghe Vương Giai Tuệ nói vậy, trên mặt Hoắc Nhiên có chút ý cười: “Y thuật của tôi có thể được Giai Tuệ tán thưởng thật không dễ dàng. Tôi phải uống một chén mới được!”
Hoắc Trì Viễn lập tức rót một chén cho Hoắc Nhiên.
“Hoắc Trì Viễn, lát nữa anh phải lái xe, không thể uống rượu. Để ba uống rượu cùng anh Hoắc Nhiên đi!” Tề Mẫn Mẫn sợ Hoắc Trì Viễn uống rượu rồi lái xe, vội vàng ngăn cản.
“Một chén nhỏ thôi! Không say được!”
“Cũng không được!” Tề Mẫn Mẫn kiên trì.
“Đưa cho ba!” Tề Bằng Trình cầm lấy ly rượu, rót đầy, uống cùng Hoắc Nhiên, “Hoắc Nhiên còn trẻ mà y thuật lại giỏi như vậy. Chú cũng rất bội phục!”
“Đều là ông nội cháu dạy!” Hoắc Nhiên cười cụng chén với Tề Bằng Trình, “Nếu chú muốn phục thì hãy phục ông nội cháu đi!”
Tề Bằng Trình cười thoải mái: “Bác sĩ là người có lòng độ lượng nhất. Thương nhân đầy hơi tiền như chúng ta sao có thể so sánh được. Tề Mẫn Mẫn có thể gả vào Cố gia, tôi rất vui!”
“Bà nội và ba mẹ chống đều tốt với con!” Tề Mẫn Mẫn đồng ý cười.
Có lẽ là gia đình bác sĩ nên ai trong Cố gia đều nhân hậu, đối xử với cô rất tốt. Ngay từ đâu cô vẫn lo lắng sẽ gặp phải mẹ chồng khó tính hay em chồng yêu quái nhưng tất cả đều do cô suy nghĩ linh tinh.
Hoắc Trì Viễn thâm tình nhìn Tề Mẫn Mẫn, ôm cô vào lòng: “Bởi vì em đáng yêu. Mọi người trong nhà không ai nỡ bắt nạt em cả!”