Giúp việc chạy nhanh vào toilet, nắm một ít bột giặt rửa đi rửa lại mấy lần.
Tề Bằng Trình nhíu mi nhìn Tề Lạc:”Tiểu Lạc, giúp việc cũng là người, con không nên hung dữ như vậy với cô ấy.”
Tề Lạc nghe ba răn dạy, lập tức tỉnh ngủ, hối hận không thôi.
Thiếu chút nữa cô đã lộ nguyên hình trước mặt ba.
Cô nhanh miệng xin lỗi, hối hận nói:”Ba, con không phải cố ý. Con nhìn thấy tay cô ấy dính rác. Ba biết con bị nghiện sạch mà.”
“Con bị nghiện sạch? Từ khi nào?” Tề Bằng Trình lạnh lùng chất vấn.
“…..vẫn có. Là do ba không quan tâm đến con, cho nên không biết”. Tề Lạc cúi đầu, cắn mạnh môi, thương tâm nói.
Nghe Tề Lạc nói, trong lòng Tề Bằng Trình dâng lên một phần tự trách.
Có lẽ, ông thực sự đã bỏ rơi Tiểu Lạc.
“Thật xin lỗi. Ba bận quá.” Ông chỉ có thể an ủi Tề Lạc như vậy.
Tề Lạc ngẩng đầu, ánh mắt đầy lệ cong lên, cười nói:”Không có việc gì. Ba, chỉ cần ba chấp nhận con là con gái, con đã rất vui rồi”
“Ăn cơm đi.” Tề Bằng Tình xoa đầu Tề Lạc,cười nói.
Tuy ông vẫn không thể nhiệt tình yêu thương đứa con gái này, nhưng sẽ bù đắp cho nó thật tốt.
Chỉ cô không làm chuyện gì tổn thương Tề Mẫn Mẫn, ông sẽ làm một người cha tốt.
Ninh Hạo về đến nhà, thấy ba đang ngồi trong phòng khách, chiếc gạt tàn trên bàn đầy đầu lọc và tàn thuốc, cậu nhíu mày.
“Về rồi?” Ninh Hướng Thiên lạnh lùng nhìn con trai.
Đứa con trai này của ông ngang ngược như một chú nghé. Ông không biết còn có thể dùng cách nào để nó có thể từ bỏ tình cảm với một người phụ nữ đã có chồng, nghe lời đi du học ở Mỹ.
“Ba, tôi đồng ý với ba!” Ninh Hạo đính trước mặt Ninh Hướng Thiên, lạnh nhạt nói.
Cậu biết ba muốn nói gì với cậu. Vốn dĩ không định để lỗ tai chịu tra tấn, cậu ngoan ngoãn nghe theo lời ông đi.
Ninh Hướng Thiên giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Con…..con…..”
“Tôi đồng ý với ba đi Harvard!” Ninh Hạo thản nhiên nhìn ba không bình tĩnh.
Ninh Hướng Thiên đứng bật dậy, dùng sức vỗ lên bả vai Ninh Hạo: “Đây mới là con trai Ninh Hướng Thiên ta chứ! Rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi!”
“Còn có việc gì sao?” Ninh Hạo không tỏ thái độ gì, lạnh lùng hỏi lại.
“Thằng nhóc thối này!” Ninh Hướng Thiên nhíu mày, “Vẫn cứng đầu cứng cổ hơn bố mày!”
Năm đó, ông ta phản nghịch cũng không ngang ngược, cứng đầu cứng cổ như Ninh Hạo.
“Không có việc gì tôi lên lầu đây!” Ninh Hạo nói xong, xoay người lên tầng.
Cậu cũng đoán được ba sẽ thích lại không ngờ rằng sau khi nói câu kia, bản thân lại đau lòng như vậy.