“Mẹ cô lừa được công ty nhiều tiền như vậy, bà ta cò mặc kệ cô sao?” Tề Mẫn Mẫn phẫn nộ trừng mắt nhìn Tề Lạc.
“Em không biết…” Tề Lạc vừa khóc lóc vừa nói, “Mẹ em đã mất tích mấy ngày nay, e ngay cả tiền ăn hằng ngày đều phải mượn bạn học.”
“Tiếu tiên sinh, hiện tại ngài là người giám hộ duy nhất theo phát luật có thể chiếu cố Tiếu tiểu thư.” Cảnh sát khó xử nhìn Tề Bằng Trình.
“Cảnh sát Phương, cám ơn.” Tề Bằng Trình nói lời cảm ơn với cảnh sát, “Chuyện nhà tôi, khiến cậu phải chê cười rồi.”
“Con gái ngài vẫn còn nhỏ, cha con các người cứ từ từ tâm sự.Tôi còn có vụ án đang chờ.” Vị cảnh sát tiện thể nhìn đồng hồ, sau đó nói lời tạm biệt với Tề Bằng Trình.
“Ba…” Tề Lạc đáng thương tội nghiệp nhìn Tề Bằng Trình.
“Đứng lên đi!” Tề Bằng Trình lạnh mặt nói.
“Ba!” Tề Lạc kích động đi đến bên giường, dùng sức ôm lấy chân Tề Bằng Trình, “Con biết ba vẫn còn thương con mà.”
“Em gái, diễn hơi quá rồi!” Tề Mẫn Mẫn giữ chặt cổ Tề Lạc, lạnh lùng ẩn quá một bên.
Tề Lạc té ngá xuống đất, không phản ứng gì, chỉ cúi đầu, tủi thân rơi lệ.
Tề Mẫn Mẫn lấy chìa khóa trong ngăn kéo ném cho Tề Lạc: “Cô khóc cho ai xem hả? Cầm chìa khóa rồi cút đi! Ba không chịu được cô đả kích như vậy đâu!”
“Chị, em không có!” Tề Lạc ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Đừng nói với tôi rằng mẹ cô làm gì cô không biết. Tập đoàn Bằng Trình sắp phá sản rồi. Nếu sáng suốt, cô đừng bám lấy người ba nghèo khó này của tôi nữa mà đi tìm bà mẹ giàu có của cô đi, đi kiếm tiền giúp bà ta!” Tề Mẫn Mẫn siết chặt nắm đấm, cố gắng nhủ với bạn thân là phải nén giận, không được kích động mà đạp chết Tề Lạc.
Đứa này, lại vẫn có thể tới đây diễn trò.
Cô ta sợ mẹ bị bắt, sẽ rơi vào cảnh không nơi nương tựa sao?
“Chị, ba, con biết mẹ không đúng. Ngay cả bà ấy đã vơ vét toàn bộ tiền bạc của công ty, con cũng không đi theo bà ấy đâu. Ba, ba phải tin tưởng con!” Tề Lạc hiền lành, đáng yêu nhìn Tề Bằng Trình, hối hận nói.
Tề Bằng Trình lành nhạt liếc mắt nhìn Tề Lạc: “Chị đã đưa cho mày chìa khóa rồi!”
Tề Bằng Trình lạnh nhạt nói với Tề Lạc.
Cô ta khẽ cắn môi, cầm lấy chìa khóa, cúi đầu, cẩn thận nói: “Ba, con không có tiền đi xe. Có thể…..có thể…..cho con 50 Tệ hay không?”
Tề Bằng Trình lấy ra một tệp tiền, đưa qua.
“Cảm ơn ba!” Tề Lạc nhận tiền, tiến lên hôn má Tề Bằng Trình, “Ba, mặc kệ ba có tin hay không, sau này con sẽ về phe ba. Con không đồng lõa với mẹ!”
“Đi đi!” Tề Bằng Trình phiền toái xua tay.
Nhìn đến Tề Lạc, ông lại nhớ tới việc hai mẹ con cô ta đến Hắc Hà gây thương tổn cho Tề Mẫn Mẫn, chọc tức chết cha vợ.
Ông biết ông là ba của Tề Lạc, là người giám hộ pháp định của cô ta.