Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1484


Bà nội Hoắc nhìn trời có chút tối, liền nói với Chu Cầm: “Sắp mưa rồi, nha đầu kia giờ này vẫn chưa thấy quay về.”


“Mẹ còn phải lo lắng cho con bé sao?” Chu Cầm nhàn nhạt cười hỏi.


Bà không phải là không quan tâm đến con gái, mà đứa con gái này của bà hoàn toàn không giống những người con gái thông thường khác, có thể an phận ở nhà. Bất cứ lúc này con bé cũng có thể vác ba lô lên đường.


Có lẽ cũng bởi vì tính cách Hoắc Tương quá độc lập cho nên bà cũng không cảm thấy cần phải lo lắng, ngược lại bà lại lo lắng cho người đàn ông sẽ cưới phải con bé.


“Tối hôm qua con bé không có trở về.” Bà nội Hoắc lo lắng nói.


“Người trẻ tuổi mà. Mẹ không cần bận tâm đâu.” Chu Cầm ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, bắt đầu xoa bóp bả vai cho bà.


“Mẹ trông ngóng có người đàn ông sẽ buộc được lòng con bé lại, đừng để cho con bé giống như con chim ngày ngày bay tới bay lui, mệt mỏi mới biết đường tìm về nhà.” Bà nội Hoắc thở dài.


“Mẹ. Hoắc Tương là một tác giả, chúng ta không thể bó buộc con bé giống như những người con gái bình thường khác. Linh hồn của con bé luôn cần được tự do. Đối với tình yêu, xưa nay con bé đều thà thiếu chứ không lạm dụng. Chỉ có người đàn ông nào thông tuệ mới nhìn ra được ngọc quý.” Chu Cầm cười nói.


Bà vô cùng tự hào vì Hoắc Tương.


Con gái của bà luôn luôn tràn đầy hơi thở của một tác giả, mà không phải là một người con gái bình thường khác.


Cho nên điều mà bà chờ đợi ở Hoắc Tương cho tới bây giờ cũng không phải là việc con bé lập gia đình, nuôi dậy con cái, mà là một cuộc sống bình thản, an nhàn.


“Uh`m. Có thể nhìn tới Hoắc Tương nhà chúng ta, nhất định sẽ là một người đà ông hơn người.” Bà nội Hoắc cười nói.


Ba người cháu trai, cháu gái, hiện tại chỉ còn có mỗi Hoắc Tương là chưa có người thương.Bà vô cùng mong chờ xem người đàn ông như thế nào mới lọt được vào mắt xanh cao hơn đỉnh đầu của cháu gái nhà mình.


“Bà nội, hai người nói cái gì mà tuệ nhãn a?” Thanh âm cười khẽ đáng yêu của Tề Mẫn Mẫn truyền tới.


“Nha đầu sao lại đến đây? Qua để bà nội nhìn cháu chút.” Bà nội Hoắc nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn lập tức vẫy tay với cô.


Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng chạy tới, ngồi vào phía bên kia bà nội, giống đứa bé làm nũng: “Mẫn Mẫn rất nhớ bà.”


“Biết cháu sắp thi đại học bận không rảnh tới thăm bà, bà nội không trách cháu.” Bà nội Hoắc vỗ vỗ hai tay Tề Mẫn Mẫn, yêu thương cười nói.


Hoắc Trì Viễn đi tới, cười kháng nghị: “Trong mắt bà nội hiện tại chỉ có cháu dâu là nhất.”


“Cháu trai, cháu dâu đều là bảo bối.” Bà nội Hoắc vui vẻ nói.


Không có cháu trai lấy đâu ra cháu dâu?


“Bé Nhiễm, dạo này con có thấy buồn nôn, không thoải mái, thèm ăn cái gì, không ăn được thì thấy khó chịu không?” Bà nội cười hỏi.


Tề Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn bà nội lắc đầu nói: “Không ạ! Bà nội, sao vậy?”


Nghe bà nội nói vậy, Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ cười cười: “Bà nội, kinh nguyệt của Tiểu Nhiễm vừa hết rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK