Cô lén nhìn Hoắc trì Viễn liếc mắt một cái, thấy vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, cô liền bất bình trong lòng.
“Ngượng lắm. Tôi không hát đâu.” Ưng Mẫn cười từ chối đối phương.
Đối phương dường như đã bị tổn thương, liền không nói nữa.
Tề Mẫn Mẫn lập tức nắm tay Hoắc trì Viễn đứng dậy, cầm micro hô hai tiếng:”Tôi và Hoắc trì Viễn tuy rằng giọng nói có chút riêng biệt, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tụ hội với mọi người sau khi kết hôn, cho nên muốn tự bêu xấu hát bài ‘Hôm nay muốn gả cho anh’! Mọi người có muốn nghe không?”
“Muốn!”
Tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên ầm ĩ.
Ưng Mẫn cắn môi, im lặng nhìn Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn vừa mới từ chối yêu cầu của cô, giờ lại đồng ý với Tề Mẫn Mẫn sao?
“Nha đầu, em nói giọng của chúng mình riêng biệt, sẽ không đến mức dọa người chứ?” Hoắc trì Viễn gãi gãi chóp mũi, xấu hổ cười nói.
“Hát ‘Hôm nay muốn gả cho anh’ không chỉ là hát lên, mà còn là một loại tâm tình. Em muốn tất cả mọi người đến nhìn thấy hạnh phúc của chúng ta.” Tề Mẫn Mẫn làm nũng lắc lắc cánh tay Hoắc trì Viễn, “Đồng ý đi mà!”
“Được…” Hoắc trì Viễn đành phải cầm lấy micro.
Tuy rằng giọng hát của Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn thật sự có chút riêng biệt, làm cho người ta cứ như đang nghe người nước ngoài hát, rất hấp dẫn ánh mắt ở khắp nơi.
“Hoắc trì Viễn này, kết hôn xong cứ như biến thành người khác rồi.”
“Cái này là vợ chồng son. Hâm mộ không hết.” Có người lắc đầu, thở dài.
Hoắc trì Viễn dưới sự kiên trì của Tề Mẫn Mẫn, tra tấn mọi người bằng một âm thanh kinh khủng, sốc não.
Kỳ quái là mọi người cũng không tỏ vẻ khó chịu, còn vỗ tay cổ vũ bọn họ.
“Tôi nghe được âm thanh hạnh phúc!” Có người trêu chọc bác sĩ Lý luôn mang dáng vẻ ‘hào hoa phong nha.
“Hôm nay chúng ta tham gia gặp mặt đúng là tự tìm nghiệt mà!”
“Lần sau tôi cũng dẫn bạn gái đến, miễn để Hoắc trì Viễn khoe khoang nữa!”
…
Nghe thấy mọi người nói vậy, Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười kiêu ngạo.
Ngay cả Ứng Mẫn không có ý đồ xấu, cô cũng không để cô ta có cơ hội tiếp cận Hoắc trì Viễn.
Cô thừa nhận là người đến sau nhưng hiện tại cô là bà xã của Hoắc trì Viễn rồi. Ứng Mẫn là bạn tốt cũng phải biết điều một chút, không cần nửa đêm gọi điện làm phiền đến đàn ông đã có gia đình.
“Xấu hổ quá!” Hoắc trì Viễn hát xong, thả mic xuống, nắm tay Tề Mẫn Mẫn đi xuống dưới, ngồi xuống ghế sô pha.
Anh cảm thấy cực kỳ may mắn khi mọi người không kêu gào “Hát thêm một bài!”
Đoán chừng mọi người bị giọng hát kinh khủng của anh dọa sợ, không dám yêu cầu ‘hát thêm một bài!’
Tề Mẫn Mẫn nhìn mấy người đang chơi đấu địa chủ, lập tức cười hỏi: “Em có thể tham gia không?”
“Không để cháu hát tiếp thì yêu cầu này khá thỏa đáng!” Một bác sĩ có tuổi cười nói.
“Cháu cũng không định hát nữa mà!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi cười nói.
Cô vừa hát là vì Ứng Mẫn thôi.