Hoắc Tương cao hứng ôm cổ Tần Viễn Chu, cười hôm lên môi Tần Viễn Chu.
Tần Viễn Chu xấu hổ lui về sau, chỉ cửa phòng chưa đóng.
Hoắc Tương nhảy lên người Tần Viễn Chu, quấn thắt lưng anh: “Bọn họ lại chẳng mong hôm nay chung ta tạo được một đứa bé ý chứ!”
Tần Viễn Chu bế Hoắc Tương đi ra đóng cửa, rồi đè cô lên cánh cửa, nhiệt tình hôn cô: “Cả tối nay em dụ dỗ anh rồi đó. Nếu không phải đang ở nhà em, anh sẽ hung hăng đòi đủ!”
Hoắc Tương nhẹ cười: “Em rất muốn…..nhìn thấy lúc anh ác độc đó!”
Tần Viễn Chu lại hôn lên môi Hoắc Tương nhưng đến lúc mấu chốt anh vẫn dừng lại được.
Anh không quên đây là Cố gia.
Anh thở hổn hện, đè lên trán Hoắc Tương: “Anh phải đi rồi!”
Tuy anh đã thưa chuyện xong xuôi nhưng đây là lần đầu tiên đến thăm, anh phải biết đúng mực.
“Không cần!” Hoắc Tương ôm chặt Tần Viễn Chu, không nỡ.
Cô không muốn rời khỏi anh.
“Ngày mai anh sẽ quay lại đón em!” Tần Viễn Chu tì lên trán Hoắc Tương, quyến luyến nói.
“Khi nào thì anh đi?” Hoắc Tương biết Tần Viễn Chu không thể bỏ mọi công việc ở bên cạnh cô quá lâu. Nhưng chưa chia xa, trong lòng cô đã cảm thấy đau đớn.
“Chuyến bay hơn mười giờ tối!” Tần Viễn Chu si mê nhìn Hoắc Tương, “Cùng anh về thành phố B đi!”
“Mai sao?” Tim Hoắc Tương đập loạn nhịp nhìn Tần Viễn Chu, “Có phải quá bất ngờ hay không?”
“Anh muốn nhanh chóng cưới em!” Tần Viễn Chu để tay lên bụng Hoắc Tương, “Có lẽ, ở đây đã có một sinh linh rồi. Hôm qua anh đã làm rất nhiều lần mà!”
Hoắc Tương đỏ mặt, cắn môi, ánh mắt xinh đẹp nhìn Tần Viễn Chu.
“Đồng ý với anh!” Tần Viễn Chu gấp gáp năn nỉ.
“Anh đúng là người chẳng lãng mạn gì cả!” Hoắc Tương trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu một cái.
“Bởi vì anh thuộc phái hành động!” Tần Viễn Chu thả Hoắc Tương xuống giường, cúi người hôn cô. Lúc cô bất mãn kháng nghị thì anh đã đeo một chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn chừng 5 carat cho Hoắc Tương: “Không có hoa tươi, ngày mai bổ sung sau!”
“Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?” Hoắc Tương kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trên tay. Kim cương màu hồng phấn đã rất hiếm, lại còn lớn như vậy càng khó tìm hơn. Hơn nữa đây lại là mẫu thiết kế!
“Cuối tháng hai!” Tần Viễn Chu nắm tay Hoắc Tương, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô.
“Cuối tháng hai? Lúc đó anh vừa kết hôn mà!” Hoắc Tương kinh ngạc trừng to mắt.
“Cuộc hôn nhân kia không hề có ý nghĩa gì với anh cả. Vào ngày cưới, anh chỉ nghĩ làm cách nào để ly hôn. Anh muốn cưới em!” Tần Viễn Chu thâm tình nói.
“Hóa ra anh đã yêu em từ lâu rồi!” Hoắc Tương kiêu ngạo cười rộ lên.
Cô không nghĩ rằng anh đã hạ quyết tâm muốn cưới cô từ rất lâu rồi.
“Ừ!” Tần Viễn Chu không chút che giấu mà trả lời. Anh quỳ bên giường, nắm tay Hoắc Tương: “Hoắc Tương, gả cho anh đi!”
“Thấy anh có thành ý như vậy, em sẽ liều mình đến thành phố B với anh một chuyến!” Hoắc Tương cười ôm lấy cổ Tần Viễn Chu, dùng sức gật đầu, “Cảnh báo trước. Nếu em đến thành phố B với anh, anh không thể để ba mẹ uy hiếp cưới cô gái khác nữa!”