Khi Dương Nguyệt Quyên bỏ trốn hoặc bị bỏ tù, ông phải nuôi nấng cô ta đến khi trưởng thành.
Nhưng mà ông cũng không có cách nào yêu thương cô ta giống Tề Mẫn Mẫn.
Không phải ông vô tình nhưng mà hai mẹ con cô ta quá ác độc!
Tề Lạc tiến lên, muốn ôm Tề Mẫn Mẫn, thì thấy Tề Mẫn Mẫn tránh như đống cứt, cô ta chỉ có thể xấu hổ, ho khan, dịu dàng nói: “Chị, chị chăm sóc ba thật tốt. Em về nhà trước!”
Tề Mẫn Mẫn ghét bỏ nhìn Tề Lạc, không nói gì.
Tề Lạc cắn môi, nắm chặt quả đấm, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Tề Mẫn Mẫn đáng ghét!
Dám ẩn cô ta!
Sớm muộn gì cũng có ngày, cô ta sẽ giẫm đạp Tề Mẫn Mẫn ở dưới chân.
Tề Mẫn Mẫn có thể hống hách như vậy không phải vì có Hoắc Trì Viễn làm chỗ dựa sao?
Tề Lạc cảm thấy không cam lòng, ghen tị mà cuồng nộ.
Hoắc Trì Viễn dừng xe ở bãi đỗ, vội vàng chạy vào khu nội trú.
Lúc cửa thang may mở ra, anh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tề Lạc?
Cô ta sao lại xuất hiện ở bệnh viện chứ?
Xem ra, Dương Nguyệt Quyên bỏ trốn cũng không kịp sắp xếp cho con gái bảo bối của bà ta rồi.
Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nheo mắt, nở nụ cười trào phúng.
Tề Lạc ngửi được một mùi nước hoa cạo râu mê người, không nhịn được mà quay đầu nhìn: “Anh rể?”
Hoắc Trì Viễn gật đầu một cái rồi nhìn cửa thang máy khép lại.
Tề Lạc đứng trước cửa thang máy, hối hận tại sao bản thân không kiên trì.
Hoắc Trì Viễn càng lúc càng thành thục.
Cô ta ghen tị với Tề Mẫn Mẫn
Tại sao người đàn ông này không phải của cô ta chứ?
Cô ta không xấu xa bằng chị thôi.
Nếu năm đó, người gây ra tai nạn là cô ta, có thể đoạt nghiệt luyến này sẽ là của cô ta và Hoắc Trì Viễn?
Nhưng mà năm đó cô ta mới có mười tuổi, không biết lái xe.
Cô ta cũng không tuy hứng giống như chị gái.
Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đi vào, Tề Mẫn Mẫn lập tức chạy đến ôm lấy cánh tay anh:”Công thần tới rồi! Mời ngồi!”
Hoắc Trì Viễn cưng chiều nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn:”Nghịch ngợm!”
“Em nghiêm túc mà! Hai ngày nay anh vất vả rồi.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, cười nói.
Hoắc Trì Viễn chỉ vào mặt mình:”Em có thể cảm ơn anh.”