Lúc Hoắc Tương ngẩng đầu lên, phát hiện đường phía trước khi chỉ dốc một chút mà cực kỳ dốc.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô đi leo núi nhưng với đường dốc như vậy thì quả thật rất ít.
Cô cẩn thận dẫm lên đường núi gập ghềnh, đi càng lúc càng chậm.
Đường rất dài, bốn phía đều là rừng rậm.
Con đường dưới chân không thể gọi là đường, gập ghềnh uốn lượn.
Đột nhiên bị trượt chân, Hoắc Tương không hề phòng bị ngã ngửa ra sau.
“Này!” Hoắc Tương đứng lên, xoa trán bị thương, vội vàng hô to.
Cô hi vọng những thành viên trong đoàn nghe được giọng cô có thể quay lại tìm cô.
Bốn phía đều là rừng rậm, trả lời cô chỉ có tiếng vang vọng lại.
Cô vội vàng lấy di động, muốn bấm số của trưởng đoàn, lại phát hiện điện thoại không có tín hiệu.
“Không thể nào? Chẳng lẽ trời muốn diệt mình hả?” Hoắc Tương vội vàng lắc lắc điện thoại, hi vọng có thể bắt được sóng, gọi điện thoại cầu cứu.
Không thể ngồi chờ chết ở đây.
Cô lấy la bàn, phát hiện la bàn bị hỏng.
Đủ loại bi thống!
Xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân thôi!
Cô đeo lại ba lô, chống gậy, khập khiễng, cố gắng chịu đau tiếp tục đi.
Đi một quãng đường thật dài, phát hiện phía trước có một con đường nhỏ, mặt cỏ bị giẫm đạp.
Cô hưng phấn mà chạy tới, không phát hiện ven đường có một bảng ‘Cấm khu quân sự’.
Ở trên bộ chỉ huy, lúc thấy bóng dáng Hoắc Tương xuất hiện trên màn hình giám thị, Trần Lương sợ tới mức ngã khỏi ghế chỉ huy.
Anh lập tức đứng dậy, khuôn mặt lạnh lẽo, quát: “Sao lại để cô ấy xông tới?”
“Phía trước hình như là bãi mìn!” Sắc mặt Trần Lương thay đổi.
Mặt Trần Lương biến sắc: “Lập tức phái người chặn cô ấy lại!”
“Không…..kịp rồi!” Có người chỉ vào vị trí hiện tại của Hoắc Tương, “Cô ấy đã đi vào bãi mìn rồi!”
Người nọ còn chưa nói xong, Trần Lương đã lao ra khỏi bộ chỉ huy.
“Lập tức gọi đội gỡ mìn tới!” Trong bộ chỉ huy có người lớn tiếng ra lệnh.
Hoắc Tương đứng trên con đường nhỏ, lấy điện thoại di động ra thử một chút. Vẫn không thể gọi được. Điều duy nhất khiến cô vui mừng là phát hiện có một vạch sóng rồi. Tuy tín hiệu không ổn định nhưng so với lúc nãy thì mạnh hơn. Xem ra có tiếp tục đi thêm một chút nữa thì sóng có thể mạnh hơn. Cho dù không về đến điểm xuất phát thì cô cũng có thể gọi một cuộc điện thoại nhờ trợ giúp.
Khi cô cất điện thoại vào túi, định chuẩn bị xuất phát thì sau lưng vang lên tiếng rống.
“Không được nhúc nhích!”
Hoắc Tương quay đầu lại, thấy Trần Lương đứng cách đó vài thước, đầu đầy mồ hôi. Cô kinh ngạc chớp chớp mắt, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, “Trần Lương? Cho dù anh muốn theo đuổi tôi cũng không cần theo lên tận đây chứ?”