Tề Mẫn Mẫn gật đầu, cười nói với Giai Tuệ: “Cho bạn xem cái này!”
“Cái gì vậy?” Vương Giai Tuệ tò mò nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Trong quyển sổ đó có thể có cái gì chứ?
Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo mở sổ ra, trưng chữ ký của Tô Hoán đến trước mặt Giai Tuệ: “Đại thần ký tên nha! Có đẹp hay không hả?”
“Thật hay giả vậy?” Vương Giai Tuệ hưng phấn hỏi.
Bởi vì sức nóng của phim truyền hình, Giai Tuệ cũng bị Tô Hoán hấp dẫn.
Nụ cười của Tô Hoán có chút giống Hoắc Nhiên. Nhưng mà Tô Hoán thì lại có chút bất cần đời còn Hoắc Nhiên thì có chút ấm áp.
“Đương nhiên là thật rồi! Đại thần không chỉ ký tên mà còn ký cả nửa quyển đó!” Tề Mẫn Mẫn nhét quyển sổ vào tay Giai Tuệ, “Bạn nhìn đi!”
“Tô Hoán đối với bạn thật tốt!” Vương Giai Tuệ thấy chữ ký của Tô Hoán, trong sự kinh hị còn có chút hâm mộ.
Nếu có thể gặp mặt Tô Hoán, Giai Tuệ có thể vui sướng đến điên mất.
Nhưng một nhân vật nhỏ bé như Giai Tuệ thì khỏi phải nghĩ đến.
Nơi mà Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn đến không phải sân vận động sa hoa thì cũng là hội sở cao cấp.
“Bạn chọn lấy một bản còn những cái khác thì tặng hoặc bán đi, đều theo ý bạn đó!” Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống ghế, tay chống cằm, cười nói.
“Đúng nha! Chữ ký của Tô Hoán rất đáng tiền đó!” Vương Giai Tuệ hưng phấn kêu lên.
“Tô Hoán? Tô Hoán nào vậy?” Có người nghe thấy Vương Giai Tuệ nói vậy, lập tức tò mò hỏi.
“Còn có thể là ai chứ? Chính là Tô Hoán — nam chính trong phim XX.” Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng trả lời.
Các bạn nữ trong lớp nghe thấy tên Tô Hoán xong, hừng hực khí thế, nhao nhao đòi xin chữ ký.
Vương Giai Tuệ thấy mọi người muốn tranh giành, lập tức ôm quyển sổ vào lòng.
Tề Mẫn Mẫn bất mãn, vỗ bàn một cái: “Từ từ sẽ có! Nếu còn chen lẫn sẽ không cho ai cả! Xếp hàng một, từng người lên!”
Nhìn thấy bộ dạng hung hăng của Tề Mẫn Mẫn, Ninh Hạo không nhịn được mà nở nụ cười.
Xem dáng vẻ những nữ sinh này chạy theo như vịt, anh họ đã thật sự thành công rồi. Chỉ trong 5 năm đã trở thành diễn viên hạng A.
Vương Giai Tuệ bị dòng người xô đẩy, giống như một cái bánh nhân thịt. Cô vừa cẩn thận xé tờ ký tên, vừa lớn tiếng nói: “Mọi người đừng chen chúc! Ai cũng có! Bán bản ký tên đây!”
Rốt cục cũng phát xong thẻ kẹp sách, Vương Giai Tuệ cảm thấy rã rời.
“Sao mấy người này còn điên cuồng hơn mình vậy?” Cô lau mồ hôi nói.
“Bởi vì anh ấy là Tô Hoán! Cậu biết không? Ba anh ấy là chủ tịch công ty XX, nằm trong top 50 những người giàu có nhất của Forbes! Vừa có tiền, lại đẹp trai như vậy!” Một bạn học tràn ngập mê luyến nói.
“Tớ còn nghe nói anh ấy là đời thứ ba….”
Nghe đối phương nói, Tề Mẫn Mẫn liền liếc qua Ninh Hạo một cái, sợ có người liên tưởng Ninh Hạo với Tô Hoán, cô nhanh chóng mở miệng:”Mấy người hâm mộ thì cứ hâm mộ, đào bới tám đời đời tổ tông nhà người ta lên thú vị lắm sao?”
“Đúng! Tớ rất thích Tô Hoán!”
“Tề Mẫn Mẫn, cậu làm thế nào mà có chữ ký của Tô Hoán?”