Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 824


“Nơi này là nhà của Tề Mẫn Mẫn, nó ở nơi này là an toàn nhất!” Tề Bằng Trình khoát tay áo, ý bảo anh khẩn trương rời đi.


“Con lên nói một tiếng với cô ấy!” Hoắc trì Viễn chỉ lên lầu.


“Không cần thiết!” Tề Bằng Trình lạnh mặt nói.


“Vậy con đi đây, ba chăm sóc cô ấy hộ con.” Hoắc trì Viễn tận lực nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc, ngụ ý cười lạnh một cái.


“Anh rể, chờ tin tốt của anh!” Tề Lạc cười khoát tay với anh.


“Nhất định sẽ!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng đi qua trước mặt Hoắc trì Viễn.


Rời khỏi Tề gia, Hoắc trì Viễn cởi bỏ cà vạt, lái xe về nhà.


Nhà đã không có cô, đặc biệt trống rỗng.


Anh sớm không có thói quen quạnh quẽ trống trải như vậy.


Anh lấy một chai rượu đỏ lên lầu, cởi áo khoác ném lên sofa, rót cho mình một chén.


Lắc lư ly rượu, anh như nhìn thấy khuôn mặt non trẻ của cô. Tưởng niệm về cô, theo hình.


Dì Luu nhìn anh say khướt nằm trên sofa, khe khẽ thở dài, cầm thảm lông đắp lên người cho anh. Đây là anh muốn sa sút tinh thần tới khi nào? Nếu Tề Mẫn Mẫn quan trọng với anh như thế, thì cướp cô ấy về đi, một mình thống khổ như vậy, chỉ biết tự hành hạ chính mình. Cô tiến lên thu dọn bàn trà, nhẹ nhàng đi ra ngoài, thật cẩn thận đóng cửa lại.


Nửa đêm tỉnh lại, Hoắc trì Viễn mới phát hiện mình đã ngủ thiếp đi trên sofa, trên người chỉ đắp một tấm chăn, liền hiểu ra chính mình tối hôm qua lại uống say rồi.


Thảm lông này nhất định là do dì Lưu đưa cho anh.


Anh ngồi xuống, dùng lực xoa mặt, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh.


Có lẽ là do uống quá nhiều rượt, anh cảm giác đầu vẫn choáng váng, chưa tỉnh hẳn.


Anh để đầu mình đến trươc vòi nước, vặn mở nước lạnh, bức bản thân mình tỉnh lại.


Nước lạnh khiến cho da đầu chịu kích thích, rốt cuộc không còn choáng váng nữa, lập tức thanh tỉnh không ít.


Anh lau mặt, sau đó đi vào trong thư phòng làm việc.


Sau hôn lễ, Tề Mẫn Mẫn mới vừa bị Tề Bằng Trình mang về kia mấy ngày, anh liền trải qua như vậy, mỗi ngày đến nửa đêm lại mất ngủ, rời giường làm việc. Tuy không quá hài lòng với đời sống hôn nhân, nhưng là sự nghiệp càng ngày càng tốt, ích lợi không ngừng gia tăng.


Như vậy cũng có chỗ tốt, khi nào anh nhận Tề Mẫn Mẫn trở về, anh sẽ vì cô chuẩn bị một tòa thành phú quý cho cô.


Tề Mẫn Mẫn không chủ động liên lạc với Hoắc trì Viễn, không phải cô không nhớ anh, mà là vì tin tưởng anh.


Nếu biết anh vì tương lai của bọn họ mà cố gắng, cô chỉ có thể im lặng làm hậu thuẫn của anh.


Ninh Hạo nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không màng danh lợi của Tề Mẫn Mẫn, có chút không hiểu.


“Tề Mẫn Mẫn, sáng nay tớ nhìn thấy bác trai đưa cậu đến trường.” Đến giờ lên lớp, Ninh Hạo rốt cục cũng nói ra mối nghi hoặc trong lòng:”Cậu và Hoắc trì Viễn thế nào rồi?”


“Bọn tớ vẫn ổn. Tớ chỉ muốn về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày. Lớp trưởng, cậu không cần lo lắng.” Tề Mẫn Mẫn cười giải thích,”Đúng rồi, Giai Tuệ sao rồi? Hai ngày nay cậu có gọi cho cậu ấy không?”


“Chân của Giai Tuệ đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn chưa thể chạm đất, dùng nạng có thể đi được mấy bước. Cậu ấy nói mấy ngày nữa sẽ đi học.” Ninh Hạo lập tức giải thích.


“Cậu hỏi thăm mới biết rõ như vậy. Tớ gọi cho cậu ấy vài cuộc, cậu ấy lúc nào cũng nói rất khỏe.” Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ thở dài, “Tớ biết cậu ấy sợ tớ áy náy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK