“Đến sớm thì sẽ gặp em sớm!” Hoắc Nhiên mi hoặc trả lời.
Mặt Vương Giai Tuệ ửng hồng.
“Có phải anh Hoắc Nhiên đang cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu không?” Tề Mẫn Mẫn khoác tay lên vai Vương Giai Tuệ, trêu chọc.
“Tề Mẫn Mẫn!” Vương Giai Tuệ lạnh mặt, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Nhiên.
Thấy bạn gái bị Tề Mẫn Mẫn ‘bắt nạt’, Hoắc Nhiên cảm thấy đau lòng.
“Nếu muốn bị anh trai bỏ thì em cứ tiếp tục nói móc anh đi!” Hoắc Nhiên nhướng mày lên.
“Anh Hoắc Nhiên, anh cảm thấy anh trai anh sẽ nghe em hay nghe anh đây?” Tề Mẫn Mẫn khoanh tay trước ngực, khí phách hỏi lại.
Hoắc Nhiên như quả bóng xịt hơi, khí thế tiêu tan hết: “Em!”
Tề Mẫn Mẫn vui vẻ, mở cửa xe ngồi đằng sau.
Ninh Hạo liếc Hoắc Nhiên một cái, cũng mở cửa bên kia ngồi vào.
“Lên xe!” Hoắc Nhiên nói với Vương Giai Tuệ vẫn đưng im.
Vương Giai Tuệ khó xử mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái cạnh Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên lập tức khom người, thắt dây an toàn cho Giai Tuệ.
“Anh Hoắc Nhiên, sao em không có đãi ngộ như vậy chứ?” Tề Mẫn Mẫn lớn tiếng kháng nghị.
Hoắc Nhiên giúp Vương Giai Tuệ cài xong dây an toàn, khí phách trả lời: “Đi mà đòi anh trai anh ý!”
Tề Mẫn Mẫn bạnh cằm, đáng yêu nói với Giai Tuệ: “Bạn trai bạn bắt nạt mình!”
“Tốt!” Vương Giai Tuệ dở khóc dở cười.
Tề Mẫn Mẫn không trêu chọc cô và Hoắc Nhiên thì sẽ khó chịu sao?
Cô đã xấu hổ lắm rồi.
“Chị dâu nhỏ à, nếu như chị ngứa da, em có thể thay anh trai giúp chị nha!” Hoắc Nhiên xắn tay áo lên, làm ra vẻ muốn động thủ.
“Đừng, da em không ngứa! Em không trêu Giai Tuệ nữa!” Tề Mẫn Mẫn lập tức cười, xua hai tay.
Hoắc Nhiên thỏa mãn cười.
“Anh Hoắc Nhiên à, chúng ta đi ăn cơm ở đâu đây? Có tôm hùm đất hay không?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“Không ai bóc tôm cho em đâu. Chọn cái khá đi!” Hoắc Nhiên cười cực kỳ vô lại.
Anh chiều bà xã anh chứ, Tề Mẫn Mẫn muốn có người chiều thì về nhà tìm ông xã đi.
Tề Mẫn Mẫn cắn răng: “Đúng là có bạn gái là quên chị dâu nhỏ!”
Ninh Hạo bị dáng vẻ khoa trương của Tề Mẫn Mẫn chọc cười.
“Mình có thể bóc tôm cho bạn!” Ninh Hạo sợ Tề Mẫn Mẫn thất vọng, dịu dàng nói.
Tề Mẫn Mẫn thất thần một chút, cô chỉ muốn trêu Hoắc Nhiên, không muốn kéo Ninh Hạo vào đề tài này.
“Không phải mình thích ăn tôm đâu. Chỉ muốn trêu anh Hoắc Nhiên một chút thôi!” Cô lập tức cười, giải thích với Ninh Hạo.
“A…..” Ninh Hạo mất mát lên tiếng.