Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 979


“Vấn đề này còn cần em phải trả lời sao?” Lynda buồn bực nhìn Trịnh Húc một cái.


Mấy tháng nay tiếp xúc với Tề Mẫn Mẫn, bất tri bất giác cô đã thích cô nhóc kia. Cô không hi vọng Tề Mẫn Mẫn sẽ giống như ông ngoại cô, bị chết vì ung thư.


“Đừng quá lo lắng! Một cô gái đáng yêu như Tề Mẫn Mẫn sẽ không mắc bệnh đâu. Chẳng phải bác sĩ cũng nói do bệnh gì đó thôi sao? Khi chưa chết thì vẫn còn hi vọng!” Trịnh Húc ôm Lynda, nhẹ nhàng an ủi.


“Để em đưa cho Hoắc tổng!” Tâm trạng của Lynda cũng không thể thoải mái được.


“Đợi một chút!” Trịnh Húc đột nhiên gọi Lynda lại.


“Sao vậy?”


“Đừng để Tề Mẫn Mẫn biết. Có đôi khi quá sợ hãi cũng sẽ đột nhiên mắc bệnh đó!”


Không đợi Tề Mẫn Mẫn và bọn Hoắc trì Viễn trở về, Tề Bằng Trình liền nhận được điện thoại của thư ký. Nói công ty có chuyện khẩn cấp cần ông đi xử lý một chút. Ông và Trác Liệt vội vàng dặn dò hai câu, liền ngồi lên máy bay trở về thành phố A.


Sau khi ông rời đi, Dương nguyệt Quyên mang theo Tề Lạc lén lút đến bệnh viện, nhẹ nhàng gõ cửa, không đợi bên trong đáp lại liền đẩy cửa vào.


“Lão gia chúng ta lại tới thăm ông rồi.” Dương nguyệt Quyên nói.


Trác Liệt vừa thấy Dương Nguyệt Quyên, không đợi Hoắc Tra Bố tức giận, lập tức đứng dậy, vươn hai tay ra ngăn Dương Nguyệt Quyên lại: “Ai cho các người vào? Ra ngoài!”


“Chúng ta có ý tốt tới thăm Hoắc lão gia, sao còn cần có người cho phép!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn hỏi.


“Nơi này không chào đón bà!” Trác liệt lập tức bất mãn.


“Cậu hoan nghênh hay không cũng chẳng liên quan gì? Tôi đến nhìn ba của vợ trước của chồng tôi.” Dương Nguyệt Quyên đẩy Trác Liệt ra, ngạo mạn nói.


“Mụ, con hồ ly tinh! Vậy mà còn dám xuất hiện trước mặt ông đây?” Hoắc Tra Bố căm tức rống to.


Nhìn thấy Hoắc Tra Bố tức giận, Trác Liệt nhanh chóng túm lấy Dương Nguyệt Quyên đi ra ngoài, e sợ cho lão gia lại bị hư hỏng sức khỏe.


“Cậu buông ra.” Dương Nguyệt Quyên tránh khỏi tay của TRác Liệt, lại chạy về trước mặt HOắc Tra Bố, âm thanh bén nhọn nói: “Ông không cho chồng tôi về nhà, tôi cũng chưa nói gì, vẫn còn không để ý hiềm khích trước đây đến thăm ông, sao ông lại không nói đạo lý như vậy?”


Hoắc Tra Bố bị Dương Nguyệt Quyên chọc giận, nhổ kim tiêm trên tay, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Dương Nguyệt Quyên, đồng loạt bắt được áo của bà: “Tôi còn chưa nói chuyện công đạo với mụ, mụ đã đến đây trả đũa sao, Dương Nguyệt Quyên, cô phá hoại nhà của người khác, cướp chồng của người khác, cô còn có gì sao? Con hồ ly tinh này, cô sẽ không được chết tử tế!”


“Lão gia, quân tử động khẩu không động thủ, ông quá mức kích thích rồi!” Dương Nguyệt Quyên đẩy tay của Hoắc Tra Bố ra, ngạo mạn chỉnh lại quần áo.


“Ông ngoại, mẹ con là có ý tốt đến thăm ông, bà mua rất nhiều thực phẩm bổ dưỡng sức khỏe cho ông. Sao ông lại mắng mẹ như thế?” Tề Lạc điềm đạm đáng yêu đứng ở cạnh cửa, kháng nghị.


“Trác Liệt, đá bọn họ ra ngoài!” Hoắc Tra Bố phẫn nộ rống to.


Trác liệt nhận được mệnh lệnh, lập tức không chút do dự tiến lên, khiêng Dương Nguyệt Quyên ra ngoài, khi đi qua cửa, tay còn lại của anh cũng cầm lấy người Tề Lạc ra ngoài.


“Nam nữ thụ thụ bất thân! Có người sàm sỡ, quấy rầy, cứu tôi!” Tề Lạc sợ hãi la lớn.


Y tá nghe được âm thanh của cô, chạy từ phòng trực đến, vừa thấy người bị tố cáo là Trác Liệt, liền dừng bước lại, bình tĩnh nói với người xem xung quanh: “tất cả giải tán đi, đây là người nhà bệnh nhân.”


“Anh ta muốn sàm sỡ tôi!” Tề Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục khoa trương biểu diễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK