“Được rồi.” Vương Giai Tuệ nhanh chóng gật đầu.
Ninh Hạo đối với cô có chút đặc biệt, là vì socola của buổi sáng sao?
Có phải cô đã làm chuyện sai lầm hay không?
Rõ ràng muốn cách xa anh một chút, lại giúp anh, để anh sinh lòng cảm kích.
Ài!
Cô dùng lực bấm một cái vào đùi mình, mắng chính mình trong lòng.
Ninh Hạo mở sách tiếng Anh ra, ngồi gần Vương Giai Tuệ, bắt đầu kiên nhẫn nói chuyện.
Vương Giai Tuệ nghĩ nên lắng nghe gì đó, nhưng khi khí tức mãnh liệt của anh vang vọng vào đại não của cô, để cô lại ở trạng tháng đờ đẫn.
“Đã hiểu chưa?” Ninh Hạo dịu dàng nói.
“Cái gì?” Vương Giai Tuệ xấu hổ chớp tròng mắt.
“Mình lặp lại lần nữa, lần này nên lắng tai nghe.” Ninh Hạo phát hiện cô phân tâm, cũng không có trách cứ, chỉ nhẹ nhàng dặn dò một câu.
Vương Giai Tuệ có chút xấu hổ, mặt đỏ thành một mảnh.
Tề Mẫn Mẫn bôi lô hội xong, chạy về phòng khách thì nhìn thấy Ninh Hạo đang cẩn thận giảng bài cho Vương Giai Tuệ. Cô cười ngồi xuống:”Lớp trưởng thật quan tâm đến Giai Tuệ.”
Vương Giai Tuệ lập tức xấu hổ ngồi thẳng lên, khẩn trương bắt tay vào là:”Không phải. Cậu không có ở đây, Ninh Hạo giảng cho tớ trước.”
“Tớ đâu có tức giận. Tớ còn học được Tiếng anh, cậu cũng có thể.” Tề Mẫn Mẫn cười nói “Lớp trưởng, cậu cứ giảng tiếp đi. Tớ tự viết tiếng Anh.”
Nói xong, Tề Mẫn Mẫn liền lấy sách tiếng Anh, bắt đầu làm bài tập.
Có lẽ thầy giáo Hoắc Trì Viễn dạy dỗ siêu cấp lợi hại, trình độ tiếng Anh của cô đột nhiên tăng mạnh, giờ không cần phải kèm cặp nhiều nữa/
Có ông chồng chỉ số thông minh tận 180, quả nhiên quá tốt, vậy mà trước cô không nghĩ tới.
Vương Giai Tuế xấu hổ xoa xoa đùi.
“Chúng ta tiếp tục.” Ninh Hạo thản nhiên nói.
Vương Giai Tuệ lập tức chú ý, nghiêm túc nghe anh giảng bài.
Nếu cô từ chối, ngược lại sẽ làm người ta nghi ngờ, vì thế cô giấu hết sự xấu hổ, bày ra vẻ thản nhiên ngồi cạnh Ninh Hạo, cố gắng tập trung nghe anh nói.
“Ninh Hạo, cậu thật giỏi. Tớ vẫn không hiểu rõ câu này phải sử dụng như thế nào. Nghe cậu nói xong tớ đã hiểu rồi.” Vương Giai Tuệ nhìn Ninh Hạo vô cùng sùng bái.
“Là do cậu thông minh.” Ninh Hạo dịu dàng cười nói, “Biết cách làm rồi chứ?”
“Ừm.” Vương Giai Tuệ lập tức gật đầu.
Cô ngồi xa Ninh Hạo một chút, bắt đầu cúi đầu làm bài tập.
“Tớ đã nói là lớp trưởng rất giỏi, cậu ấy lúc nào cũng khiêm tốn như vậy.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, cười nói.
“Tớ cũng thấy vậy.” Vương Giai Tuệ đồng ý gật đầu.