Nghe thấy hai người nói vậy, Hoắc Trì Viễn lập tức che mặt.
Ba người còn chưa đủ náo nhiệt sao?
Lại còn phải đổi thành bốn người hả?
Buổi tối lãng mạn của anh vậy mà biến thành tụ họp gia đình rồi.
Chưa đầy nửa tiếng, Hoắc Tương đã đến.
Cô ấy vừa xông vào biệt thự đã chống nạnh kêu: “Hoắc Nhiên chết tiệt, có trò chơi hay như vậy mà không gọi em sớm một chút!”
“Không phải anh gọi điện cho em rồi sao? Ai! Ai! Đừng nhéo lỗ tai nữa mà!”
Tề Mẫn Mẫn không hề ngăn cản, có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa, đứng ở một bên vỗ tay.
Hoắc Trì Viễn đi lên trước, ôm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, “Khát không?”
“Có một chút ạ!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu một cái. Chơi đùa, hò hét cả đêm khiến cổ họng khô khóc.
“Để hai đứa nó chơi đi!” Hoắc Trì Viễn nói xong, bá đạo ôm eo Tề Mẫn Mẫn, dẫn cô ra khỏi phòng trò chơi.
Tề Mẫn Mẫn ôm eo Hoắc Trì Viễn, nhìn anh đun sữa, trong lòng cực kỳ ngọt ngào.
Anh chỉ uống trà hoặc cà phê, chưa đụng đến một giọt sữa nào nhưng tối nào trước khi đi ngủ anh đều tự hâm nóng sữa cho cô.
Có lẽ đã chơi đủ, Hoắc Nhiên dắt tay nhau ra khỏi phòng chơi, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn ôm nhau vào phòng đọc sách, liền ngồi xuống đối diện bọn họ:”Anh, sách hay như vậy sao?”
“Tất nhiên! Cũng không đọc ủng hộ em!” Hoắc Tương mau chóng kháng nghị.
“Vốn sẽ không tính ngồi cùng mấy người.” Hoắc Trì Viễn nháy mi mắt, hờ hững trả lời.
“Hứ! Đúng là trọng sắc khinh em gái!” Hoắc Tương bĩu môi, bất mãn kháng nghị.
Hoắc Nhiên mở chai rượu vang, rót cho em gái một ly:”Đừng nói. Uống rượu đi! Laffey năm 1982!”
“Oa! Anh hôm nay cũng bỏ vốn liếng ra rồi!” Hoắc Tương hưng phấn cầm lấy ly rượu, đưa lên mũi hít thật sâu, “Rượu ngon!”
“Quỷ rượu!” Hoắc Trì Viễn thản nhiên nở nụ cười, trong lời nói tràn ngập sự yêu chiều, “Trong thùng đúng lúc vẫn còn mấy chai.”
“Anh, em yêu anh!” Hoắc Tương hưng phấn kêu to. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Uống ngon lắm sao?” Tề Mẫn Mẫn liếm liếm môi, tò mò hỏi.
Cô chưa bao giờ bến trong nhà lại có vài thùng Laffey trân quý. Hoắc Trì Viễn chỉ cho phép cô uống sữa và nước hoa quả.
“Ngon lắm!”
“Không ngon!”
Hoắc Trì Viễn phủ nhận trước mặt Hoắc Nhiên và Hoắc Tương, gương mặt có chút tái nhợt, Tề Mẫn Mẫn hoàn toàn không tin anh.
“Chú, em có thể nhấp một ngụm nhỏ thôi được không?” Tề Mẫn Mẫn nhéo áo Hoắc Trì Viễn, đáng thương nói.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn làm nũng, luyến tiếc rời tầm mắt. Anh cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm, sau đó cúi đầu hôn Tề Mẫn Mẫn.