“Kiểm tra cần đến máy móc. Cháu và chủ nhiệm Lưu sẽ chờ kết quả kiểm tra rồi hội chẩn cho bác.” Hoắc Trì Viễn trầm giọng nói.
Có lẽ giọng nói của anh có khả năng trấn an, mọi bất an của Tưởng phu nhân lúc này mới biến mất, cùng vào phòng kiểm tra với Ưng Mẫn.
Tưởng phu nhân đi vào xong, Hoắc Trì Viễn lập tức xin lỗi chủ nhiệm Lưu:”Chú Lưu, chú đừng để ý lời nói của bác gái. Tinh thần của bà ấy bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì cái chết của con gái, vừa mới khỏe lại không lâu.”
“Tôi sẽ không để ý” Chủ nhiệm Lưu cười lắc đầu, “Tôi đã gặp qua nhiều bệnh nhân còn độc ác hơn Tưởng phu nhân rất nhiều. Là bà ấy không biết tôi, nên mới không tin tôi.”
“Chúng cháu đều biết chú là giỏi nhất.” Tề Mẫn Mẫn sùng bái nói.
“Giỏi hay không còn chưa nói tới. Trên đời này không có gì là nhất cả.” Chủ nhiệm Lưu khiêm tốn cười cười.
“Chủ nhiệm Lưu khách sáo rồi.” Hoắc Trì Viễn vô cùng biết rõ y thuật của chủ nhiệm Lưu.
Nếu như không phải mình đang bị thương, chủ nhiệm Lưu chính là mục tiêu phấn đấu của anh.
“Kiểm tra hơi mất thời gian, chúng ta đi uống cà phê.” Hoắc Trì Viễn cười nói với chủ nhiệm Lưu.
“Được!” Chủ nhiệm Lưu không có từ chối, cười gật đầu.
Đối diện bệnh việc có một quán cà phê, ba người vào đó vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm.
“Công ty của chúng cháu đang hợp tác với Q đại nghiên cứu chế tạo thiết bị trị liệu não.” Hoắc Trì Viễn nói đến công việc, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Nêu nghiên cứu thành công, chính là tin vui cho những người bị bệnh Parkinson.” chủ nhiệm Lưu cười nói.”Không phải người bệnh nào cũng có điều kiện dùng được loại thiết bị chữa trị tốt nhất được nhập khẩu.”
“Mục tiêu của Hoắc Y chính là làm cho người bệnh phải hiểu rõ căn bệnh.” Hoắc Trì Viễn uống một ngụm cà phê, thoải mái cười nói.
“Hoắc Trì Viễn, tôi cảm thấy thương trường đang làm mai một đi tài năng của cậu.” Chủ nhiệm Lưu thở dài, “Tô còn nhớ rõ năm năm trước sự nghiệp giải phẫu của cậu thành công như thế nào, làm cho rất nhiều lão già trong ngành như tôi phải cảm thấy xấu hổ.”
“Cái đó cháu…” Hoắc Trì Viễn bắt đầu thảo luận với chủ nhiệm Lưu về kiến thức chuyên môn chuyện nghiệp.
Tuy rằng Tề Mẫn Mẫn nghe không hiểu nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Nếu cô muốn làm một bác sĩ ngoại khoa, về sau sẽ phải tiếp xúc với lĩnh vực mà họ đang nói đến.
“Cố phu nhân có phải có hứng thú học ngành y không?” Chủ nhiệm Lưu rất ít nhìn khi nhìn thấy những cô gái trẻ tuổi có hứng thú với kiến thức học thuật trừu tượng này của bọn họ, liền nho nhã cườ hỏi.
“Mục đích của cháu là trở thành một bác sĩ ngoại khoa.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
“Mục tiêu không tồi.” Chủ nhiệm Lưu quay đầu nhìn Hoắc Trì Viễn, “Cậu muốn có người nối nghiệp rồi sao?”
Hoắc Trì Viễn kiêu hãnh nở nụ cười:”Đúng vậy.”
“Cháu chắc chắn không thể vĩ đại được như Hoắc Trì Viễn, chỉ có thể làm một bác sĩ nho nhỏ thôi.” Tề Mẫn Mẫn gãi đầu cười haha hai tiếng.
Cô vô cùng hiểu rõ năng lực của mình, không thể đạt được trình độ giống như Hoắc Trì Viễn.
Có thể làm một bác sĩ tốt, cô cũng thấy thỏa mãn rồi.