Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1210


“Vậy cậu nhanh lên một chút!” Dương Nguyệt Quyên đau đến sắp té xỉu, rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa.


“Không có phum Xquan, tôi cũng không nhìn thấy bên trong xương được nối thành cái dạng gì. Muốn nhanh cũng không được.” Hoắc Nhiên dùng sức nhéo một cái, “Chỗ này có vẻ đứt rồi.”


“Người mù cũng….nhìn thấy…..lòi ra….” Dương Nguyệt Quyên đau đến rống cũng không nổi.


“Bà nhìn thấy sao? Tôi cận 800 độ lận!” Hoắc Nhiên khoa trương nói.


“800 độ? Sao không nói thành 1000 độ luôn đi?” Vương Giai Tuệ buồn cười nhỏ giọng than thở. Người này làm trò cũng thật thú vị.


Làm người ta cáu mà không hề mắng chửi thô tục.


“Tôi muốn đổi bác sĩ!” Dương Nguyệt Quyên gắng gượng bò trên sô pha, bất mãn kêu to.


Hoắc Trì Viễn giơ ngón tay cái lên, nhẹ nhàng lắc đầu:”Không thể nào! Dương nữ sĩ, bà hãy bình tĩnh một chút. Cho dù Hoắc Nhiên có chữa không tốt còn hơn là bà bị tàn tật.


“Toàn bộ A thị này, bà tìm không ra một bác sĩ chỉnh hỉnh nào hơn tôi đâu! Hội viên hội học thuật Trung Hoa bà tưởng dễ mời như vậy sao? “ Hoắc Nhiên kiêu ngạo nhíu mày, “Được tôi nối xương cho, là do bà tu được phúc từ kiếp trước.”


Dương Nguyệt Quyên tức đến nỗi không nói được gì, chỉ có thể để mặc cho Hoắc Nhiên xử lý.


“Bác, trong nhà không có xương lợn hay cái gì đó sao ạ?” Hoắc Nhiên quay đầu, hỏi Tề Bằng Trình.


“Cậu cũng…..muốn nhục nhã tôi?” Hai mắt Dương Nguyệt Quyên như muốn phun ra lửa, phẫn nộ không thôi.


“Sợ bà đau đến mức tự căn lưỡi.” Hoắc Nhiên cười nham hiểm. “Vì chúng ta có quan hệ thông gia, nên tôi mới chăm sóc bà như vậy.”


“Không có xương, vừa rồi đã tìm rồi.” Tề Bằng Trình bất đắc dĩ nhún vai.


Hoắc Nhiên nhìn ngó khắp nơi, rút một cái gối từ dưới mông Dương Nguyệt Quyên ra nhét vào mồm bà:”Cắn!”


Dương Nguyệt Quyên vừa định kháng nghị, Hoắc Nhiên liền cầm cổ tay Dương Nguyệt Quyên kéo sang hai bên.


“Giết người!” Dương Nguyệt Quyên đau đến nước mắt nước mùi văng ra khắp nơi, cơ thể vặn vẹo.


“Không nên cử động!” Hoắc Nhiên chăm chú, lạnh lùng ra lệnh, động tác trên tay cũng không hề ngừng, “Chữa không tốt đừng trách tôi!”


Nghe Dương Nguyệt Quyên kêu như con lợn bị cắt tiết, Vương Giai Tuệ mới ý thức được Hoắc Nhiên dịu dàng với mình như thế nào.


Cô tin tưởng vào y đức của Hoắc Nhiên, tuyệt đối không phải muốn hại Dương Nguyệt Quyên. Có lẽ là vì muốn báo thù cho Tề Mẫn Mẫn, động tác của anh có chút thô lỗ, ngang ngược.


“Mấy người lại đây! Đè bà ta xuống!” Hoắc Nhiên nói với hai người mặc áo đen. Đối phương lập tức nghe lời tiến tới, hỗ trợ đè Dương Nguyệt Quyên, làm cho bà muốn giãy dụa cũng không nhúc nhúc được.


Tề Lạc tỉnh lại, nhìn thấy một màn này, sợ tới mức không dám lên tiếng, co người rụt cổ.


Hết vặn về bên này rồi lại vặn về bên kia….Lúc Dương Nguyệt Quyên đau đến kêu la muốn đứt cả yết hầu, Hoắc Nhiên mới dừng tay, nói với Hoắc Trì Viễn, “Anh, đưa cái nẹp cho em.”


Hoắc Trì Viễn còn chưa đứng dậy, Vương Giai Tuệ đã chạy qua, quỳ bên cạnh anh, lấy một thanh cứng trong hòm thuốc đưa cho anh.


Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ, trầm mặc nhận lấy cái nẹp, đặt dưới cánh tay Dương Nguyệt Quyên:”Băng gạc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK