Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 677


“Dì à, con nói với dì một bí mật nha!” Đột nhiên cô bé tiến lại gần tai của Tưởng phu nhân, thì thầm: “Chị con đâm chết vị hôn thê của Hoắc trì Viễn. Ba con gánh tội thay. Anh rể hận ba con thấu xương, không ngừng gây tổn hại cho công ty của ba con thiếu chút nữa khiến tập đoàn Bằng Trình phá sản. Nhưng mà rốt cuộc cũng qua rồi, chị con và anh rể ngày kia sẽ cửa hành hôn lễ!”


“Cô nói cái gì? Tập đoàn Bằng Trình? Chẳng lẽ ba cô là Tề Bằng Trình?” Tưởng phu nhân hốt hoảng hỏi.


“Đúng vậy, dì à, sao dì biết thế?” Cô bé kinh ngạc há hông miệng hỏi.


“Cô nói là chị cô đâm chết người rồi bắt ba gánh tội thay?” Tưởng phu nhân tức giận ngoài dự đoãn, vội vàng giữ chặt hai tay của cô bé, rống lên.


“Đúng vậy! Đây chính là bí mật trong nhà chúng ta đó!”


Tưởng phu nhân ngã ngồi trên ghế tựa, “Thì ra là cô ta!”


Đột nhiên bà đứng dậy, mất hồn đi về. Bởi vì dưới chân là đường đá nên thiếu chút nữa bà ngã xuống.


“Cẩn thận!” Hộ lý chạy đến, đỡ lấy cánh tay bà.


“Dì à, dì sao vậy?” Cô bé chạy đến, quan tâm hỏi.


“Đừng đụng vào tôi!” Tưởng phu nhân phẫn nộ rống lên.


Lúc Hoắc trì Viễn nói với bà muốn kết hôn, bà cảm thấy con gái đã chết, bà không nên ngăn cản Hoắc trì Viễn kết hôn.


Nhưng hôm nay, sau khi bà đã biết được chân tướng, tức giận trong lòng bốc lên.


Hoắc trì Viễn quên Y Nhiên là không đủ tận tâm.


Hoắc trì Viễn muốn kết hôn là yêu không đủ.


Hoắc trì Viễn kết hôn với hung thủ giết người là bất nghĩa.


Cậu ta có thể cưới bất cứ ai nhưng không thể lấy con gái Tề Bằng Trình, không thể cưới người đã giết chết con gái bà được!


Tề Lạc về đến nhà, hưng phấn nhào vào lòng mẹ: “Mẹ, thành công rồi!”


“Đừng kích động như vậy.” Dương Nguyệt Quyên nhắc nhở Tề Lạc.”Cẩn thận tai vách mạch rừng.”


Tề Lạc đắc ý nói: “Phản ứng của Tưởng phu nhân kia giống hệt như mẹ nói. Mẹ, người quả thực liệu sự như thần! Con thật bội phục mẹ luôn!”


“Tai vách mạch rừng! Tai vách mạch rừng!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn nhắc nhở con gái lần hai.


Tề Lạc nghịch ngợm để ngón tay lên môi, làm động tác xuỵt.


“Lát nữa ba con trở về, con phải cẩn thận một chút, đừng có lỡ miệng.” Dương Nguyệt Quyên lo lắng nói.


“Mẹ, người cứ yên tâm! Con đâu phải người thiếu tâm nhãn như vậy! Chuyện trọng yếu như vậy, con sao có thể nói?” Tề Lạc ngạo kiêu vênh mặt.


“Con biết là tốt rồi! Đừng để mẹ phải nhắc nhở con nữa.” Dương Nguyệt Quyên nghiêm túc nói.


“Mẹ, mẹ nói xem Tưởng phu nhân này sẽ làm như thế nào?” Tề Lạc thần thần bí bí hỏi lại.


Dương Nguyệt Quyên âm trầm cười lạnh một tiếng: “Mặc kệ bà ta làm như thế nào đều không có quan hệ gì với chúng ta. Chỉ là điều này có quan hệ với Tề Mẫn Mẫn là được!” Dương Nguyệt Quyên phát ra tiếng cười chói tai.


“Con chờ không kịp rồi, con muốn xem họ diễn!” Tề Lạc kích động nói.


“Nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng! Bình tĩnh!” Dương Nguyệt Quyên kéo con gái vào toilet, “Lấy nước lạnh rửa mặt đi! Nhanh chóng tỉnh táo lại! Khả năng lát nữa Hoắc trì Viễn sẽ đưa Tề Mẫn Mẫn qua. Con không được để lộ ra một chút bất thường nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK