Tề Mẫn Mẫn nhột nhột muốn lui về sau, thắt lưng lại bị Hoắc Trì Viễn chặt chẽ khóa lại, muốn lui cũng không được.
“Nha đầu, cái gì mà…đông tây…nam bắc?” Hoắc Trì Viễn men say nồng đậm hỏi.
“Đông tây nam bắc chính là em phải về nhà.” Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ trả lời.
“Về nhà?” Hoắc Trì Viễn đem một nửa sức nặng lên người Tề Mẫn Mẫn, say khướt híp hai mắt, “Đúng! Về nhà! Vợ! chúng mình về nhà!”
“Lần sau còn uống nhiều rượu như vậy, em sẽ bỏ anh lại trên đường!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn than thở, đỡ Hoắc Trì Viễn đi về phía bãi đỗ xe.
Hoắc Trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn quăng vào ghế lại phụ, đôi mông mỏng lặng lẽ cong lên.
Tề Mẫn Mẫn ngồi vào ghế lái, căng thẳng tra chìa khóa, khởi động xe:”Chú ma men, tốt nhất anh nên cầu nguyện em có thể đưa hai ta về nhà bình an.”
“Anh mở cho.” Hoắc Trì Viễn lập tức tỉnh táo.
“Anh định uống rượu rồi lái xe nhưng em không muốn liều mạng theo anh đâu!” Tề Mẫn Mẫn khoa trương hừ một tiếng.
Đừng nói anh say không phân rõ phương hướng, ngay cả khi anh tỉnh táo, cô cũng không dám để anh lái xe.
Cô nắm chặt vô lăng, cố gắng hít sâu để xua tan sự lo lắng của mình.
Sau vụ tai nạn sáu năm trước, cô đã lái xe lại một lần, thêm một lần này vì Hoắc Trì Viễn nữa!
Không thể lo lắng!
Không được lo lắng!
Thả lỏng!
Cô không ngừng tự an ủi bản thân.
Sau khi cảm thấy không còn sợ vô lăng nữa cô mới đạp chân ga, khởi động xe.
Hoắc Trì Viễn âm thầm quan sát Tề Mẫn Mẫn khi thấy dáng vẻ kiên cường của cô, anh mới hơi mỉm cười.
Cô không thể tiếp tục chịu ảnh hưởng vì vụ tai nạn năm đó.
Có thể vứt bỏ quá khứ u ám, sống một cuộc sống bình thường thì tốt hơn.
“Bé con, về đến nhà thì gọi anh!” Anh hoàn toàn thả lỏng, tin tưởng nhắm mắt lại.
Xe chạy rất chậm nhưng vẫn khiến lưng cô đầy mồ hôi.
Đột nhiên có thứ gì đó chạy vọt qua, cô sợ hãi, nhấn mạnh chân ga, thét chói tai.
Hoắc Trì Viễn vội vàng cho dừng xe lại, ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng: “Ngoan, đừng sợ! Chỉ là một con mèo thôi!”
“Thật sao?” Tề Mẫn Mẫn sợ hãi ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, có một con mèo đang tò mò nhìn bọn họ.
Là tiếng thét chói tai của cô khiến con mèo quay lại sao?
“Nó không sợ em!” Tề Mẫn Mẫn chỉ con mèo, nhỏ giọng nói với Hoắc Trì Viễn.
“Em lái xe giống như bò già kéo xe vậy. Nó còn lâu mới sợ em!” Hoắc Trì Viễn thoải mái cười nói.
“Em…..khẩn trương…..” Khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn vẫn còn hơi tái, xấu hổ nói.
“Lái xe không đáng sợ như vậy đâu! Anh dạy cho em!” Hoắc Trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi, để cô dựa lưng vào lòng anh, bắt đầu dạy cô lái xe.