Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1597


Thời điểm nhận được điện thoại của Giai Tuệ là lúc Hoắc Nhiên vừa mới ra khỏi phòng mổ. Bỏ khẩu trang ra, anh liền tiếp điện thoại mà hộ lý đưa cho.”Hạt Tiêu Nhỏ? Sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh vậy?”


“Em muốn gọi nói cho anh biết hôm nay không cần đến đón em. Em cùng Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo ôn bài. Ninh Hạo nói muốn khoanh vùng trọng điểm cho bọn em.” Vương Giai Tuệ nghe thấy giọng nói của Hoắc Nhiên, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.


“Đã hai ngày anh không được gặp em rồi.” Hoắc Nhiên đáng thương tội nghiệp nói.


“Thì… Chỉ có hai ngày thôi mà.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt.


“Hai ngày tương đương với 48 giờ, 1440 phút, tám vạn 6400 giây.” Hoắc Nhiên khoa trương nói.


“Anh là học cách em bộc lộ tâm tình sao?” Vương Giai Tuệ hì hì một tiếng nở nụ cười.


Hoắc Nhiên bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã: “Ngốc nghếch! Anh là đang thể hiện nỗi nhớ em.”


“Bác sĩ Mông Cổ, em cũng nhớ anh.” Vương Giai Tuệ cười nói.


“Thực ngoan! Hôn một cái!” Hoắc Nhiên đưa điện thoại đến bên môi, hôn một cái.


Cách di động, Vương Giai Tuệ có thể cảm nhận được anh là dùng bao nhiêu sức để hôn cô. Cô liền thẹn thùng sẵng giọng: “Biến thái!”


“Anh biết em sẽ xấu hổ khi hôn anh. Vậy cho nên anh giúp em hôn lại.” Hoắc Nhiên nói xong liền hôn thêm vài cái nữa vào điện thoại.


Ở đầu dây bên này, Giai Tuệ càng đỏ mặt hơn: “Tắt máy đây!”


“Chờ một chút!” Hoắc Nhiên gọi Vương Giai Tuệ lại.


“Làm sao vậy?” Vương Giai Tuệ khó hiểu hỏi lại.


“Anh là muốn nói, mấy người ôn bài cũng phải đi ăn cơm chứ? Không bằng anh chủ chi dẫn mọi người đi ăn cơm. Cơm nước xong, lại ôn bài cũng được.” Hoắc Nhiên cười đề nghị.


“Em hỏi Tề Mẫn Mẫn một chút.” Vương Giai Tuệ cũng muốn gặp Hoắc Nhiên, cho nên cô không có cự tuyệt.


“Để anh nói.” Hoắc Nhiên không muốn để cho Giai Tuệ lại bị Tề Mẫn Mẫn trêu trọc nên chủ động nói.


Vương Giai Tuệ “Uh`m” một tiếng, tiện cúp điện thoại.


“Anh Hoắc Nhiên muốn mời cơm sao?” Tề Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của Hoắc Nhiên, cười nhìn Vương Giai Tuệ đang đỏ mặt, gật đầu cười nói. “Được, được! Tụi em chờ anh ở cổng trường!”


Cúp điện thoại xong, Tề Mẫn Mẫn trêu chọc: “Anh Hoắc Nhiên thật thông minh!”


“Đàn ông Cố gia ai cũng thương phụ nữ của mình!” Ninh Hạo cắn môi.


Hoắc Trì Viễn yêu vợ, cậu phục. Không thể tưởng được Hoắc Nhiên cũng đối xử tốt với bạn gái như vậy, quả thực sủng vào tận tim.


“Đúng thế!” Tề Mẫn Mẫn hạnh phúc cười rộ lên.


Hoắc Nhiên thay quần áo xong, lấp tức lái xe đến trường học.


Đợi không bao lâu thì thấy ba người Tề Mẫn Mẫn vừa cười xuất hiện ở cổng trường.


“Bên này!” Anh ló đầu, vẫy tay với ba người.


“Tới nhanh như vậy sao?” Vương Giai Tuệ chạy tới, cười nói với Hoắc Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK