“Anh vẫn luôn luôn tin tưởng Hoắc Nhiên.” Hoắc Trì Viễn nở nụ cười.
“Còn có một chuyện rất ghê tởm.” Tề Mẫn Mẫn nhớ đến lời nói của Ninh Hạo, liền thu lại nụ cười, chán ghét bĩu môi.
“Chuyện gì?” Hoắc Trì Viễn lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc lắng nghe.
“Hôm kia là sinh nhật Tề Lạc, không biết là vô tình hay cố ý, đúng lúc gặp được Ninh Hạo. Nó nói nó đói, không có tiền mua bánh sinh nhật, đòi lớp trưởng mua cho, trả cho nó một ít tiền.” Tề Mẫn Mẫn thuật lại lời nói của Ninh Hạo một lần nữa.
“Làm sao có thể là vô tình? Theo như tính tình mẹ con nhà đó, dù sao cũng là muốn bày ra một màn ‘ngẫu nhiên’. Em báo cho Ninh Hạo, đừng để bị lừa.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nở nụ cười. “Công ty trên dang nghĩa đã sang tên cho em, Dương Nguyệt Quyên ép buộc cũng chả được cài gì.”
“Vâng.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu, “Đúng rồi, chồng, ngày 22 tháng sau là sinh nhật của anh đúng không?”
“Em tra hộ khẩu à?” Hoắc Trì Viễn trong mắt đầy ý cười.
“Đúng!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.
Cô đang cẩn thận suy nghĩ sẽ tặng quà gì cho anh.
Ca phẫu thuật của Tưởng phu nhân coi như thành công, bà được đẩy vào phòng ICU.
Tề Mẫn Mẫn nhìn qua tấm kính thấy đầu Tưởng phu nhân quấn băng đầy đầu, đau lòng nói: “Thật đáng thương!”
“Bé ngốc! Đây là để chữa bệnh mà!” Hoắc Trì Viễn xoa đầu cô, yêu chiều nói.
“Em hiểu. Nhưng em vẫn thấy dáng vẻ của bác gái rất đáng thương.” Tề Mẫn Mẫn mím môi, buồn bã nói.
“Ca phẫu thuật còn thành công hơn anh tưởng rất nhiều!” Hoắc Trì Viễn an ủi Tề Mẫn Mẫn, “Vui vẻ lên!”
“Ừm!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu, “Ít nhất ca phẫu thuật thành công. Mẹ nuôi sẽ không giống ông ngoại đâu…..”
Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn đau lòng, thương tiếc ôm cô vào lòng, “Không đâu! Bác gái sẽ không như vậy!”
“Nhất định phải bình an!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Tưởng phu nhân trong phòng ICU, mắt ươn ướt nói.
Không thể có ai chết nữa.
Cho dù không phải vì cô, cũng không thể!
Cô muốn những người xung quanh cô, ai cũng bình an, mạnh khỏe!
“Đi thôi, anh đưa em về nhà!”
“Không cần! Em muốn ở đây cùng mẹ nuôi!” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.
“Em ở chỗ này cũng không ích gì. Phòng ICU không cho người nhà bệnh nhân vào. Hơn nữa, ca phẫu thuật rất thành công, em không cần lo lắng!” Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, “Nếu em muốn chăm sóc bác gái thì chủ nhật này đưa bác ấy vào phòng VIP!”
“Được rồi. Nếu mẹ nuôi có chuyện gì thì anh phải nói cho em biết!” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc nhìn Hoắc Trì Viễn.
Hiện tại, cô ở đây cũng chỉ biết giương mắt nhìn, không thể giúp gì cả.
Hoắc Trì Viễn nói đúng, chờ mẹ nuôi rời khỏi phòng ICU, cô sẽ đến chăm sóc bà.