“Một cô nhóc mắng tôi là bác sĩ Mông Cổ, đàn ông bỉ ổi. Nhiều người thích tôi như vậy, tôi không thèm mà bị một cô nhóc kiêu ngạo thu phục rồi!” Hoắc Nhiên cố ý lớn tiếng cười nói, “Nào, nào nào! Uống rượu thôi!”
Có lẽ vì anh là người trẻ tuổi, có rất nhiều vị trưởng bối nghĩ muốn giới thiệu con gái, cháu gái, con gái của bạn thân…..cho anh. Hai ngày nay, không biết anh đã từ chối bao nhiêu vụ mai mối rồi. Hôm nay, nhân cơ hội này anh có thể nói rõ mình là hoa đã có chủ, hi vọng đừng có ai giới thiệu đối tượng cho anh nữa.
“Chúc bác sĩ Cố của chúng ta nhanh chóng nắm giữ được trái tim của người đẹp! Nào, cụng ly!!”
Hoắc Nhiên cười giơ chén lên, ngửa đầu uống cạn: “Tôi vào WC một chút. Mọi người tiếp tục đi!”
Hoắc Nhiên nói xong thì quay đi. Lúc đi đến cầu thang, anh ngồi xuống, lấy di động, bấm số Vương Giai Tuệ.
Bây giờ, vài tiếng chuông vang lên mà không ai bắt máy.
“A lô! Anh hai Cố?” Giọng nói của Vương Giai Tuệ thấp thỏm vang lên.
“Nhận được điện thoại của anh, em rất kinh ngạc sao?” Hoắc Nhiên bất mãn hỏi.
“Cảm thấy khó hiểu, tại sao anh có thời gian rảnh để gọi cho tôi!” Vương Giai Tuệ chu miệng lên/
Lý Á Lệ nghe thấy con gái nói chuyện, cười đi về phòng ngủ: “Hai đứa cứ nói chuyện tự nhiên đi. Mẹ không làm phiền đâu!”
“Mẹ!” Vương Giai Tuệ che điện thoại, đỏ mặt kháng nghị.
Hoắc Nhiên nghe thấy giọng của Lý Á Lệ rốt cuộc cũng hiểu lý do tại sao Vương Giai Tuệ thấp thỏm. Mẹ cô ở bên cạnh, sao có chuyện cô thản nhiên nói chuyện với đàn ông chứ? Càng đừng nghĩ đến nói những lời tình cảm.
“Bác gái vừa ở đó sao?” Hoắc Nhiên cười hỏi.
“Ừm!” Vương Giai Tuệ bịt điện thoại, chạy đến ban công, đỏ mặt đáp: “Anh hai Cố, có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì! Chỉ nhớ em thôi!” Hoắc Nhiên không kiềm chế mà cười nói. “Muốn ôm em!”
Vương Giai Tuệ trợn mắt.
Từ lúc nào Hoắc Nhiên lại có thể nói chuyện dịu dàng như thế chứ?
“Bác sĩ Mông Cổ, đã không còn sớm, ngủ đi!” Vương Giai Tuệ nói xong, định cúp điện thoại.
“Đừng cúp!” Hoắc Nhiên thở dài. “Anh thật sự nhớ em! Nói chuyện với anh một lúc. Anh muốn nghe giọng em!”
Không được ôm người thật thì nghe giọng cũng được.
“Em nghe dự báo thời tiết nói hai ngày này không khí ở thành phố B có nhiều sương mù. Lúc ra ngoài, anh nhớ phải mang khẩu trang đó!” Vương Giai Tuệ quan tâm dặn dò.
“Quan tâm anh như vậy sao?” Hoắc Nhiên lập tức vui vẻ cười. “Yên tâm đi! Phổi của anh rất khỏe mạnh. Một chút sương mù như vậy không khiến anh chết được đâu!”
“Không đùa với anh nữa, cúp máy đây!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt cúp điện thoại.
Câu nói vừa rồi của anh mới khiến cô nhận ra. Hai ngày này, không kìm lòng được mà quan tâm đến thời tiết tại thành phố B.