Ninh Hạo đang dựa vào cửa sổ, lên tiếng “Vào đi”.
Tô Hoán đẩy cửa, nhìn thấy Ninh Hạo buồn bã như thất tình, liền cười đến gần anh, đưa một ly rượu đỏ cho Ninh Hạo.
“Sao anh không ngồi với ông nội?” Ninh Hạo thản nhiên nhìn Tô Hoán liếc mắt một cái. Người anh họ này của anh không nghe lời ông nội, khư khư cố chấp dấn thân vào ngành giải trí, cũng không vui vẻ gì. Ngoài Tết âm lịch có thể gặp gỡ, ngoài ra anh không đi hát thì cũng là trên đường đi quay phim.
“Cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người.” Tô Hoán làm động tác bịt tai, “Ông ngoại chỉ cần nhìn thấy anh là lại quở trách, nói ca sĩ không phải là công việc đáng tự hào, muốn anh rời khỏi ngành giải trí. Anh nghe nhiều đến nỗi lỗ tai đóng kén rồi.”
“Anh họ, em cũng không thích chính trị.” Ninh Hạo thản nhiên cười cười.
“Em không giống anh. Anh dù sao cũng là khác họ, chỉ cần anh kiên trì ông ngoại cũng sẽ không ép anh nữa. Nhưng em thì khác, em là cháu đích tôn! Là người thừa kế của nhà họ Ninh, em không thích cũng không được! Ông ngoại đã lo liệu chu toàn con đường chính trị cho em rồi!” Tô Hoán vỗ vỗ bả vai Ninh Hạo, ý khuyên Ninh Hạo đừng quá buồn.
Ninh Hạo thở dài có chút bất đắc dĩ:”Là người của nhà họ Ninh, lúc nào cũng không thể làm theo ý mình.”
Lần này quay về B thị, thái độ của ông nội đặc biệt cứng rắn. Anh sợ mình không thể thoát được vận mệnh do bề trên an bài. Sự nghiệp chính trị anh có thể thỏa hiệp, nhưng tình yêu thì không thể được!
Anh không muốn giống như anh họ Tần Viễn Chu, rơi vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Hai ngày trước lúc anh ấy uống say, tâm trạng vô cùng mâu thẫn nói cho anh biết, anh ấy yêu một người con gái rất đặc biệt, nhưng anh không dám thổ lộ. Bởi vì hôn nhân của anh gắn liền với lới ích của hai gia đình.
Nghe anh họ nói, tâm trạng của anh liền dao động đến tận cùng.
Nếu có một ngày, Tề Mẫn Mẫn rời khỏi Hoắc trì Viễn, anh muốn ở bên cô, chắc chắn ba sẽ là người đầu tiên không đồng ý, càng khỏi phải nói đến ông ngoại.
Bọn họ là sao có thể để cho anh cưới một người con gái đã có một đời chồng?
“Em đừng có phúc mà không biết hưởng. Xuất thân của em bao nhiều người ngưỡng mộ không đếm được! Hòn ngọc quý trên tay Tư lệnh Ninh, con trai bảo bối của Tỉnh trưởng Ninh, tương lai là ngôi sao mới của chính trường….Nhiều hào quang như vậy, em còn không hài lòng cái gì?” Tô Hoán nửa đùa nửa thật cười nói.
“Chẳng lẽ hào quang trên người anh vẫn còn ít hay sao?” Ninh Hạo nhìn thoáng qua Tô Hoán.
Anh hi vọng có một ngày, anh có thể được như anh họ khí phách như vậy, chống lại cường quyền.
“Anh và em ít nhiều cũng có chút không giống nhau. Ba anh là thương nhân, cho nên anh gia nhập làng giải trí không có gì không tốt, ngược lại còn có thể quảng bá miễn phí cho công ty của ông nổi tiếng hơn.” Tô Hoán cười trả lời.
“Dượng nhờ anh hỗ trợ để mở rộng danh tiếng sao?” Nghe Tô Hoán nói, Ninh Hạo liền bật cười.
Nhà họ Tô dấn thân vào thương trường từ thời dân quốc, gia nghiệp to lớn. Trong tay dượng, sản nghiệp của nhà họ Tô đã được mở rộng sang ngành hóa chất, trang sức, bất động sản và mở rộng ra nhiều ngành sản xuất.
Nhà họ Tô như vậy, cho dù muốn đi xuống cũng không nổi. Cần gì để anh họ phải mở rộng danh tiếng?
“Tôi tiếp nhận toàn bộ quảng cáo miễn phí của nó, thiệt thòi lớn như vậy mà còn nói gì mà cha không ủng hộ, thằng con bất hiếu mà.” Tô Hoán khoa trương học theo khẩu khí của cha nói: “nó cũng không ngẫm lại xem cha nó đã tiết kiệm cho nó bao nhiêu phí phát ngôn như thế nào.”