Cậu biết mọi chuyện yêu hận tình thù giữa Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn. Cho nên, dù bản thân rất yêu Tề Mẫn Mẫn, yêu đến tận xương tủy nên cậu cũng không muốn đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Cậu sẽ chỉ là người bảo vệ mà thôi. Lúc cô bị thương, sẽ quan tâm cô, lúc cô hạnh phúc thì sẽ nói lời chúc phúc.
Không có gì sánh với việc cô được hạnh phúc.
Cậu không nghĩ bản thân mình quá vĩ đại nhưng ít nhất cậu không muốn trở thành một người ích kỉ.
Có lẽ, Hoắc Trì Viễn vừa đấu một trận sống mái với Ninh Hạo, nên thể lực cũng giảm sút. Có lẽ vì Tô Hoán đánh tennis rất giỏi.
Lúc Tề Mẫn Mẫn liên tục cổ vũ ‘Cố lên’, Hoắc Trì Viễn vẫn thua.
“Không thể tưởng được trình độ nếu so với Tiểu Hạo, tôi chỉ được gọi là đi nhặt bóng mà có thể thắng được Hoắc tổng!” Tô Hoán cười tươi rói.
“Là kỹ thuật của Tô tiên sinh giỏi!” Hoắc Trì Viễn khách khí bắt tay Tô Hoán.
“Hoắc tổng khiêm tốn rồi!” Tô Hoán vui vẻ cười to, nháy mắt với Ninh Hạo.
Hoắc Trì Viễn thoải mái nói: “Tô tiên sinh không cần khách khí. Hôm nào rảnh, chúng ta lại gặp mặt!”
“Được!” Tô Hoán cũng không từ chối.
Anh ta đã điều tra Hoắc Trì Viễn này một chút.
Nghiêm khắc mà nói, hai người bọn họ thiếu chút nữa trở thành anh em đồng hao. Nếu như Tưởng Y Nhiên không chết.
Anh ta quả thật rất tán thưởng Hoắc Trì Viễn nhưng cũng không hiểu nổi hành vị của anh.
Làm sao lại có một người đàn ông mất vợ mà năm năm liền không gần phụ nữ chứ?
Ngay cả bản thân anh ta cũng không tưởng tượng nỏi. Nhưng mà cảm giác, nếu không có phụ nữ bên cạnh thì cuộc sống sẽ không còn thú vị. Cho nên, về điều này, anh ta không thể nào lý giải được hành động của Hoắc Trì Viễn.
Cũng vì không hiểu nên anh ta càng tán thưởng Hoắc Trì Viễn.
Nhưng mà, người đàn ông này lại là tình địch của em họ. Cho nên, anh ta vừa yêu vừa hận Hoắc Trì Viễn.
Cảm giác tán thưởng Hoắc Trì Viễn đó là có lỗi với em họ của anh ta.
Tề Mẫn Mẫn đi đến, cởi bỏ khăn mặt để trên cổ, kiễng chân lau mồ hôi cho Hoắc Trì Viễn: “Ông xã, đánh hai trận như vậy chắc mệt lắm nhỉ? Xem anh kìa, đầy mồ hôi rồi!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không sao!” Hoắc Trì Viễn cúi người, hưởng thụ sự chăm sóc của Tề Mẫn Mẫn.
Ninh Hạo đứng ở bên cạnh Tô Hoán, mất mát nắm chặt quả đấm.
“Tiếu tiểu thư, đây là em đang nhắc nhở tôi thắng vì chơi bẩn sao?” Tô Hoán không kiềm chế được mà cười hỏi.
“Còn không phải là Hoắc Trì Viễn nhà tôi vừa chơi một trận với lớp trưởng nên thể lực bị giảm sút, anh cho rằng dựa vào khả năng mèo cào của anh có thể thắng được anh ấy sao?” Tề Mẫn Mẫn cao ngạo hừ một tiếng.
“Là tôi không đúng rồi! Để thể hiện sự xin lỗi của tôi, tôi mời mọi người ăn cơm!” Tô Hoán nhiệt tình nói.
“Không cần, chúng tôi còn có…..” Hoắc Trì Viễn khách khí từ chối. Nhưng anh chưa nói xong đã bị Tề Mẫn Mẫn cắt ngang.
“Có người mời khách tội gì không đi chứ? Hơn nữa, anh ta không nên giậu đổ bìm leo!” Tề Mẫn Mẫn cầm tay Hoắc Trì Viễn, nhìn Tô Hoán đầy khiêu khích.