“Vậy cứ để cho bọn họ hâm mộ đi!” Hoắc Trì Viễn hào sảng cười nói.
“Anh, chúng ta thi đấu thể nào?” Hoắc Tương dựa vào quầy, quay đầu cười hỏi Hoắc Trì Viễn.
“Luật chơi thế nào?” Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn đi tới, cười hỏi.
“Anh và chị dâu nhỏ một đội, em một đội. Thời gian quy định là 30 phút, xem đội nào chạy trốn thành công.” Hoắc Tương vô cùng tự tin lắc lắc bím tóc dài, cười để nghị.
“Em xem thương anh, hay là xem thường Tiểu Nhiễm vậy?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.
Anh và Tiểu Nhiễm kết thành một đội PK với Hoắc Tương?
Cô bé này tự tin như vậy sao?
“Hai người già yêu như anh chị PK với em, coi như quá hời rồi! Em quên không nói cho anh biết, trò này em chơi đến đến trình độ cao nhất rồi.” Hoắc Tương tự vỗ ngực, kiêu ngạo nói, “Anh, anh phải động não hết công suất, mới thắng được em.”
“Người già yếu?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Hoắc Tương. Cô không ngờ Hoắc Tương lại dùng mấy chứ này để hình dung cô và Hoắc Trì Viễn.
Cô liếc mắt nhìn cái người đang đầy vết thương là Hoắc Trì Viễn, xì một tiếng cười rộ lên.
Cũng giống!
Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo nhíu mày:”Hôm nay anh sẽ cho em biết bọn anh rốt cuộc là sinh khí dồi dào hay già yếu! Chiến thư của em anh nhận!”
“Đừng quá tự tin! Em cho thể cho anh chị 5 phút.” Hoắc Tương hào sảng nói.
“Không cần!” Hoắc Trì Viễn móc ví ra trả tiền xong, liền nắm tay Tề Mẫn Mẫn đi theo nhân viên vào mật thất.
“5 phút sau bắt đầu tính thời gian!” Hoắc Tương nói với sau lưng Hoắc Trì Viễn.
“Ok!” Hoắc Trì Viễn cũng không quay đầu lại, dùng tay ra hiệu cho người đằng sau.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thời gian tích tắc, cấp tốc xói mòn, gấp đến độ quay đầu lại hỏi Hoắc Trì Viễn: “Làm sao bây giờ? Là khóa mật mã.”
“Đừng nóng vội. Tìm xem trên bàn gì đó, có gì có thể có manh mối gì không.” Hoắc Trì Viễn vừa tìm vừa bình tĩnh nói.
“Trên bàn chỉ có một chiếc gạt tàn inox, một cái khung hình.”
“Đưa khung hình cho anh.” Hoắc Trì Viễn nói với Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn lập tức đưa khung hình cho Hoắc Trì Viễn.
Khung hình cực kỳ bẩn, mặt trên toàn là tro bụi.
Tề Mẫn Mẫn thu lại khung hình, dùng bàn tay lau sạch sẽ mới đưa tới: “Chỉ là một tấm hình.”
Hoắc Trì Viễn cau mày cẩn thận nhìn thoáng qua ảnh chụp. Rất nhanh chỉ vào thời gian ở bên dưới nói: “Nhất định là cái này!”
“Hoắc Trì Viễn, anh quá thông minh!” Tề Mẫn Mẫn lập tức chuyển động các con số theo thời gian bên trên, lập tức mở ra.
….
Hoắc Tương chỉ dùng 25 phút đã đi ra khỏi mật thất, lúc cô đang đắc ý muốn chờ một lát để khoe với anh, vậy mà nhìn thấy Hoắc Trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn, ngồi ở ghế sofa bên ngoài phất tay với chính mình.
“Anh chị ra khi nào?” Hoắc Tương không thể tin được nhìn Hoắc Trì Viễn.