Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng nhìn thoáng qua ba, nhìn thấy ba cười thỏa mãn thì túm lấy Hoắc Trì Viễn vào phòng bệnh.
Hoắc Trì Viễn đứng cạnh giường bệnh, quan tâm hỏi:”Hôm nay thế nào rồi? Ba có khó chịu ở đâu không? Có khó chịu không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tề Bằng Trình ra hiệu cho Hoắc Trì Viễn ngồi xuống, “Chuyện của công ty…..”
“Con đến bệnh viện trước, cuối cùng cũng thu hồi được đám dược phẩm. May mà chảy vào thị trường không có bao nhiêu. Tổn thất cũng không tính là nghiêm trọng lắm.” Hoắc Trì Viễn thoải mái cười cười.
Tề Bằng Trình cười chua chát.
Có lẽ vài triệu với Hoắc Trì Viễn không là gì, nhưng đối với tập đoàn Bằng Trình đang bấp bênh thì là một khoản lớn.
Ông không biết nếu không có Hoắc Trì Viễn giúp, ông có thể qua được kiếp này sao?
“Lúc nào ba cũng làm liên lụy đến con.” Tề Bằng Trình áy náy nói.
Từ khi Hoắc Trì Viễn lấy Tề Mẫn Mẫn, tập đoàn Bằng Trình liên tiếp gặp nạn.
“Vì Tề Mẫn Mẫn, con cam tâm tình nguyện.” Hoắc Trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Nghe Hoắc Trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn cảm động hốc mắt đỏ hồng.
Còn có loại tình cảm nào có thể động lòng người được như thế này.
Vì yêu cô, anh cam tâm tình nguyện gánh vác tất cảm giúp nhà cô thoát khỏi cảnh cùng khốn.
Cô không cần phải ghen tị với Tưởng Y Nhiên nữa.
“Chú, anh có mệt không?” Tề Mẫn Mẫn đứng sau Hoắc Trì Viễn, đấm lưng cho anh.
Hoắc Trì Viễn hưởng thụ nhắm mắt lại:”Xuống một chút nữa….bên trái…..đúng…..thật thoải mái….”
“Anh lấy em làm người mát xa đấy à?” Tề Mẫn Mẫn dùng sức mát xa cho Hoắc Trì Viễn, sẵng giọng nói.
Hoắc Trì Viễn cười cười:”Anh là vì thực hiện mong ước cảm tạ anh của em.”
Tề Bằng Trình bị đôi này làm cho bật cười.
Chỉ cần bao con nhộng độc đều bị thu hồi, ông an tâm rồi.
Tuy rằng công ty tổn thất rất nhiều tiền, nhưng ít ra không có bệnh nhận nào dùng phải mà ảnh hưởng sức khỏe.
“Tề Mẫn Mẫn còn chưa ăn cơm chiều.” Tề Bằng Trình cười nhắc nhở Hoắc Trì Viễn.
“Đúng lúc. Con cũng chưa ăn.” Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi, yêu chiều nói:”Muốn ăn gì?”
“Tôm.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười nói.
“Cho em thỏa mãn.” Hoắc Trì Viễn cười kéo cô, nói với Tề Bằng Trình, “Con đưa Tiểu Nhiễm đi ăn cơm.”
“Đi thôi.” Tề Bằng Trình cười gật đầu.
“Ba, mai tan học con lại đến thăm ba. Ba phải dưỡng bệnh cho tốt.” Tề Mẫn Mẫn làm động tác cố lên, cười nói với Tề Bằng Trình.
“Yên tâm, trừ trái tim ra, chỗ nào ba cũng khỏe!”
Nghe ba nói, Tề Mẫn Mẫn có chút khổ sở, nhưng vẫn cười vẫy vẫy tay áo, cùng rời đi với Hoắc Trì Viễn.
Ngoài tim ra…..