“Xin lỗi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Giai Tuệ phiếm hồng, vừa xin lỗi vừa thu chân lại. “Tôi không biết….tôi không phải là….”
Hoắc Nhiên lạnh nhạt nói:”Không cần giải thích.”
Nói xong, anh vò đầu chải tóc, nửa đùa nửa thật nói giỡn với Hoắc Trì Viễn:”Anh, tích nhiều dầu vào. Đợi em từ B thị về rồi cho em lên làm chú.”
Hoắc Trì Viễn thản nhiên nở nụ cười:”Tiểu Nhiễm nói không vội, bọn anh cũng không gấp.”
“Mấy người không vội nhưng em vội.” Hoắc Nhiên nghiêm trang nói.
Vương Giai Tuệ bị lời nói của Hoắc Nhiên chọc cho thiếu chút nữa thì phun cơm ra ngoài:”Nhiều người vội vã muốn làm ba, nhưng chưa từng thấy ai vội vàng muốn làm chú như anh.”
“Làm chú rất tốt! Lúc bé con khóc có thể quăng cho ba mẹ nói.” Hoắc Nhiên rốt cục cũng nhìn thẳng vào Giai Tuệ. Ý muốn nó chủ đề đang được nói đến chẳng liên quan gì đến cô.
Tề Mẫn Mẫn lập tức đứng lên, lướt cánh tay qua bàn ăn, dùng sức gõ đầu Hoắc Nhiên:”Chú hư! Con gái tôi mà anh dám để cho nó khóc sao?”
“Sai!” Hoắc Nhiên lập tức nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn, “Chị xem nhẹ một cái vô cùng quan trọng chính là ‘tự dỗ’.”
“Có thể dỗ bé con khóc, coi như có bản lĩnh.” Tề Mẫn Mẫn làm mặt quỷ với Hoắc Nhiên.
“Chưa biết chừng cháu gái lớn của em nhìn thấy gương mặt xuất chúng của em cũng chỉ biết cười ngây ngô.” Hoắc Nhiên ra vẻ nhíu mày.
“Hoắc Trì Viễn, em muốn đi toilet.” Tề Mẫn Mẫn lập tức bám lên vai Hoắc Trì Viễn, làm bộ muốn ói ra.
“Đừng nghịch nữa. Mau ăn cơm.” Hoắc Trì Viễn vỗ vỗ mặt Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.
Vương Giai Tuệ cũng lặng lẽ nở nụ cười.
Có thể dõng dạc tuyên bố nhan sắc của mình làm người ta điên đảo cũng chỉ có mỗi Hoắc Nhiên.
“Chị dâu nhỏ, em biết là tình nhân trong mắt hóa Tây Thị. Chị có thể không thừa nhận em còn đẹp trai hơn cả người đàn ông của chị” Hoắc Nhiên ranh mãnh trêu chọc Tề Mẫn Mẫn.
“Tôi thật sự phải đi nôn ra đây.” Tề Mẫn Mẫn che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
“Sao lại nhanh vậy? Không phải là có rồi chứ? Không thể nào! Chị mới sảy thai được một tháng mà.” Hoắc Nhiên không ngừng tự thì thào hỏi.
“Hóa ra chú còn nhớ rõ.” Hoắc Trì Viễn thờ ơ nhìn em trai liếc mắt một cái. “Về sau đừng đề cập đến bé con trước mặt Tề Mẫn Mẫn. Bọn anh tạm thời không có ý định sinh con.”
Hoắc Trì Viễn lau tay, đi về phía WC.
“Anh cháu rất yêu chị dâu nhỏ!” Hoắc Nhiên nói với Tề Bằng Trình.
“Ừ! Chú biết.” Tề Bằng Trình gật đầu, “Chỉ có tình yêu thật lòng mới có thể hóa giải hận thù!”
Nếu không phải Hoắc Trì Viễn thật lòng yêu Tiểu Nhiễm, sẽ không có chuyện anh buông bỏ chấp niệm, kế hoạch báo thù đã chuẩn bị năm năm trước như vậy.
Cho nên, ông hoàn toàn tin tưởng Hoắc Trì Viễn. Trừ ông ra, Hoắc Trì Viễn là người yêu Tiểu Nhiễm nhất trên thế giới này. Cho dù là Ninh Hạo kia, e rằng cũng không bằng.
Khi thấy Hoắc Trì Viễn đỡ Tề Mẫn Mẫn trở về, Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi han: “Tề Mẫn Mẫn, có phải bạn ăn đồ hỏng không?”