Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 750


“Vẫn còn tức giận?” Hoắc trì Viễn quay mặt cô qua, không yên bất an hỏi lại.


“Tức giận! Rất tức giận!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn, “Anh cũng chưa từng theo đuổi em, em lại bị anh… Bị anh… Không cho anh gặp em! Trừ phi em đáp ứng tha thứ cho anh!”


Hoắc trì Viễn hé môi mỏng à lên một tiếng: “Nha đầu, theo đuổi em cũng được, còn vấn đề sau có thể thương lượng không? Chúng ta là vợ chồng mà!”


“Hôn lễ còn chưa có cử hành, ba em ở trước mặt mọi người tuyên bố hủy bỏ hôn lễ. Cho nên không có tính là vợ chồng!” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng.


“Quyển sổ hồng kia cũng không phải là giả. Làm sao lại tính là không phải vợ chồng?” Hoắc trì Viễn dùng lực ôm Tề Mẫn Mẫn, vẻ mặt bất lực nói, “Nha đầu, ầm ĩ thì ầm ĩ, chúng ta vẫn luôn là vợ chồng.”


“Em cũng chưa nói là không được. Nhưng nếu trong khoảng thời gian anh theo đuổi em, em lại yêu người khác. Quyền sổ kia cũng trở lên vô dụng, em sẽ ly hôn với anh!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc trì Viễn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nói.


“Anh sẽ không cho em yêu người khác!” Hoắc trì Viễn dùng sức nhéo nhéo cái mũi thon của Tề Mẫn Mẫn, bá đạo nói.


“Anh muốn theo đuổi em như thế nào? Kỹ thuật không tốt thì em sẽ thay lòng đổi dạ a…!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.


“Chờ anh trở về sẽ lên kế hoạch chi tiết.” Hoắc trì Viễn cười cười, đặt lên môi Tề Mẫn Mẫn một nụ hôn, sau đó anh đứng dậy mặc quần áo.


“Mấy ngày nay anh ở lại bệnh viện cùng bác gái đi.” Tề Mẫn Mẫn quấn chăn ngồi xuống, hiểu chuyện nói.


Nếu anh đã đáp ứng ước hẹn 7 ngày, anh nên hết lòng tuân thủ lời hứa.


Vạn nhất bác gái bắt được anh vụng trộm chạy đến đây gặp cô, nhất định lại xảy ra chuyện lớn.


Hoắc trì Viễn sau khi mặc quần áo tử tế, lại hôn một vòng nữa lên môi Tề Mẫn Mẫn: “Sáu ngày sau anh đón em về nhà!”


Nói xong, Hoắc trì Viễn liền vội vàng rời đi.


Hoắc trì Viễn đứng một lúc, liền nhìn thấy Tề Bằng Trình ngồi ở trong phòng khách, anh lập tức gọi: “Ba.”


Tề Bằng Trình lạnh mặt nói: “Anh đừng gọi tôi là ba, tôi không chịu nổi.”


“Ba, con biết ba còn đang nổi giận vì chuyện ở tiệc cưới. Con đã giải thích với Tề Mẫn Mẫn rồi, hi vọng ba cho con cơ hội bù lại. Con nguyện ý tiếp nhận sự trừng phạt của ba, nhưng là hôn thân không thể hủy bỏ. Tề Mẫn Mẫn là vợ, cả đời đều là vợ con. Con sẽ cố gắng cưng chiều cô ấy.” Hoắc trì Viễn thành khẩn nói.


Nếu anh muốn sống cùng Tề Mẫn Mẫn đến hết nửa đời sau, thì phải để ân oán này qua đi, phải quên đi. Tề Mẫn Mẫn là vợ của anh, ba cô chính là trưởng bối của anh. Tiếng hô ba này của anh không hề trái lương tâm.


“Nếu không phải nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn thống khổ như vậy, anh quỳ ở trước mặt tôi tôi cũng không tha thứ cho anh. Hi vọng anh có thể nhớ kỹ lời hôm nay, chiều chuộng chăm sóc Tề Mẫn Mẫn cho tốt. nếu anh không thực hiện được, tôi sẽ đưa Tề Mẫn Mẫn đến một nơi mà anh mãi mãi không thể tìm thấy.” Tề Bằng Trình uy hiếp nói.


Hoắc trì Viễn không bối rối, chỉ kiên định: “Ba yên tâm, con sẽ không để cho việc đó xảy ra.”


“Anh muốn đi đâu?” Tề Bằng TRình cau mày nói.


Anh giải thích với Tề Mẫn Mẫn xong liền rời đi, tới cùng thì đã có chuyện quan trọng gì ràng buộc anh? Quan trọng hơn cả chuyện kết hôn, quan trọng hơn cả Tề Mẫn Mẫn.


“Con muốn đến bệnh viện.” Hoắc trì Viễn hơi vuốt cằm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK