Ngại chủ động gọi điện thoại, cô đành phải mang tâm tình buồn bực bắt đầu đọc sách.
“Giai Tuệ, ăn cơm rồi.”
“Biết rồi, mẹ.” Vương Giai Tuệ đặt sách xuống, không tự giác nhìn thời gian một chút.
Bình thường lúc này, Hoắc Nhiên đã sớm gọi điện thoại qua rồi.
Cô để điện thoại trong túi tiền, đi ra khỏi phòng.
“Sao lại ủ rũ như thế, cãi nhau với Hoắc Nhiên rồi hả?” Lý Á Lệ quan tâm hỏi han.
Gần đây cảm xúc của con gái là một lúc âm thầm, lúc quang đãng, chắc chắn là có liên quan đến Hoắc Nhiên.
“Anh ấy đang ở Mỹ.” Vương Giai Tuệ bĩu môi, tiếp nhận bát cơm của mẹ, bắt đầu ăn cơm.
“Bác sĩ Cố là rất bận, con đừng nhỏ nhen nữa, mẹ chỉ chờ nó gọi mẹ là mẹ.” Lý Á Lệ cười giáo huấn con gái.
Nghe được bà nói, Vương Giai Tuệ phun toàn bộ cơm trong mồm ra.
“Đứa nhỏ này? Lời nói của mẹ dọa người như thế sao?” Lý Á Lệ vừa xoa cái bàn vừa bất mãn hỏi.
“Mẹ, mẹ mới 38 tuổi, Hoắc Nhiên đã 28 tuổi, mẹ để cho một lão già 18 tuổi gọi mẹ là mẹ, mẹ không sợ già sao?” Vương Giai Tuệ vỗ ngực, cố gắng trấn an trái tim nhỏ vừa phải chịu chấn động của mình.
“Bánh bao có thịt, lão nương đầy thích thế, nó muốn kết hôn với con gái mẹ thì phải gọi mẹ là mẹ!” Lý Á Lệ đắc ý vười.
“Ai muốn gả cho anh ấy chứ?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt, cúi đầu, vừa không yên lòng liếc chiếc đũa, vừa nói.
“Mẹ cũng đã trải qua tuổi trẻ, con còn xẩu hổ cái gì?” Lý Á Lệ cười haha ngồi xuống bên cạnh con gái, dùng đũa gõ vào bát của cô: “Mau ăn đi, đói quá gầy guộc thì bác sĩ Cố về lại đau lòng.”
“Mẹ!” Vương Giai Tuệ thẹn thùng kháng nghị.
Lý Á Lệ vui vẻ cười rộ lên.
Đúng lúc này, đột nhiên di động của Vương Giai Tuệ vang lên. Cô lấy điện thoại ra xem thấy trên màn hình hiện lên mấy chữ bác sĩ mông Cổ, lập tức đỏ mặt chạy về phòng ngủ, ngay cả dũng khí liếc nhìn mẹ một cái cũng không có.
LÝ Á Lệ cắn chiếc đũa, nhìn con gái đóng cửa phòng, trong mắt đều là ý cười.
Bà thật sự vừa lòng với người con rể này.
Người ngợm đẹp trai, tính cách không tồi, biết dỗ dành phụ nữ. Con gái bà có vẻ ngang ngược, chuyện gì cũng giấu trong lòng, tính cách của Hoắc Nhiên vừa lúc bù lại với cô.
Vương Giai Tuệ ngồi trên giường, kéo gấu lớn vào trong lòng, tràn ngập u oán hỏi han: “Anh còn nhớ mà gọi điện cho em sao?”
“Đương nhiên là anh nhớ, điện thoại cho em là chuyện anh giữ trong đầu quan trọng nhất.” Hoắc Nhiên cười thề.
“Hôm nay nhiều việc lắm sao?” Tâm tình Vương Giai Tuệ lúc này mới chuyển biến tốt đẹp, quan tâm hỏi han.
“Không tồi, không mệt như hôm qua. Ngón tay của anh anh bầm tím, cho nên anh xong việc phải gọi điện thoại cho chị dâu trước…” Hoắc Nhiên khẩn trương giải thích với cô vì sao không gọi cho cô trước. Anh không phải không để cô ở trong lòng, mà là thật sự có nguyên nhân.
Ngón tay của anh bị thương cực kỳ nghiêm trọng từ năm đó, thiếu chút nữa tàn tật. sau ông nội, anh chính là trụ cọt trong gia đình bác sĩ nhà anh.