“Cậu ấy sẽ gặp được thiên sứ của lòng mình. Nhưng đó không phải là con!” Tề Mẫn Mẫn đi một nước, cười tít mắt nói: “Ba, đến lượt ba rồi!”
Tề Bằng Trình nhìn vài phút, nhún vai nói: “Ba chịu thua rồi! Nói đi, muốn ba tặng cái gì nào?”
Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu nghĩ một lúc, cười trả lời: “Muốn ba luôn vui vẻ và khỏe mạnh!”
Nghe Tề Mẫn Mẫn nói vậy, Tề Bằng Trình hoàn toàn bị cảm động.
Ông ôm lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, cảm khái nói: “Ba đồng ý với con. Nhất định sẽ vui vẻ, khỏe mạnh cường tráng.”
Tề Mẫn Mẫn đã trưởng thành rồi, biết quan tâm đến sức khỏe, niềm vui của ông.
Cô không còn là đứa bé chỉ biết mình vui vẻ là đủ.
“Ít nhất ba phải sống đến khi 100 tuổi, còn đón năm mới với cháu chắt nữa! Như vậy sẽ rất náo nhiệt!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói.
“Cháu còn chưa có bóng dáng đã tính đến chắt rồi sao?” Tề Bằng Trình cười ha ha.
“Đây gọi là tính trước!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười hai tiếng, “Hoắc Trì Viễn nói chờ khi con tốt nghiệp đại học sẽ có con. Nếu ba muốn đón tết với cháu chắt thì nhất định phải sống đến 100 tuổi!”
Hoắc Trì Viễn đứng bên cạnh bàn, nhìn vườn hoa bị san bằng, sắc mặt ngưng trọng hỏi: ” Chú nói xem đã tìm được hộ sĩ Lý kia chưa?”
Bác sĩ Vương gật đầu, “Hai ngày trước tôi có gặp được đồng học cũ, cùng cô ấy đến một thôn nhỏ. Tôi đã thông qua cô ấy tìm được tin tức của hộ sĩ Lý kia.”
“Cô ấy nói như thế nào?” Hoắc Trì Viễn quay người lại, lạnh lùng hỏi.
“Cô ấy nói đã được một người phụ nữ cho rất nhiều tiền, và yêu cầu cô ấy dẫn Tưởng phu nhân đến công viên. Cô ấy dựa theo lời đối phương nói, đúng thời gian ước định liền đưa Tưởng phu nhân qua. Tưởng phu nhân ở công viên gặp được một cô gái nhỏ, cô ấy cũng lập tức nấp đi nên cũng không biết thân phận của đối phương, cũng không biết rốt cuộc đối phương cùng Tưởng phu nhân đã nói gì với nhau.”
“Người phụ nữ cho cô ấy tiền có phải tầm khoảng 40 tuổi hay không?” Hoắc Trì Viễn nheo mắt lại, nguy hiểm hỏi.
“Có thể cách ăn mặc khá trẻ, nên Tiểu Lý nói đối phương chỉ tầm khoảng 30 tuổi thôi.” Bác sĩ Vương cẩn thận nhìn Hoắc Trì Viễn, “Tiểu Lý chỉ biết những thứ này. Còn người phụ nữ kia là ai, cùng Tưởng phu nhân nói những gì, cô ấy cũng không quá rõ ràng.”
“Tôi có thể đoán được là ai!” Hoắc Trì Viễn nên một quyền lên mặt bàn, phẫn nộ cắn chặt răng.
Dương Nguyệt Quyên chết tiệt!
Tề Lạc chết tiệt!
Trước hôn lễ có thể biết được Tề Mẫn Mẫn là người gây tai nạn, lại còn cố ý đem tin tức này tiết lộ cho bác gái biết, để cho bác ấy phá hoại hôn lễ của anh cùng Tề Mẫn Mẫn, trừ bỏ Dương Nguyệt Quyên cùng Tề Lạc, anh thật sự không tìm ra được người thứ 2.
Anh đã sớm nghĩ đến khả năng này, chỉ là bất hạnh không có chứng cớ.
Vị hộ sĩ Lý kia cầm tiền biến mất không thấy tăm hơi, tìm lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được.
“A….” Bác sĩ Vương nghi hoặc nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Tôi đi thăm bác gái.” Hoắc Trì Viễn sau khi điều chỉnh lại tâm tình, đứng thẳng dậy ra khỏi phòng.
Mới đi đến cửa, Hoắc Trì Viễn liền nhìn thấy Tưởng phu nhân bưng trà đúng ở ngoài hành lang cách đó không xa.
“Bác gái.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi.